Lữ Tân định , Hứa Thiên chặn : "Cô Lữ, mời cô về cục với chúng , hỗ trợ điều tra."
Lữ Tân nhướng mày: "Điều tra gì? Hôm nay trực, trông học sinh ngủ trưa, xin thể ."
Ninh Việt : "Cô Lữ, chúng đang thương lượng với cô."
Anh đưa thẻ cảnh sát : "Mời cô cùng."
Lữ Tân hừ lạnh: "Các định bắt ? gì sai?"
Mạnh Hạo lạnh lùng cô : "Họ xuất trình lệnh bắt, đây bắt giữ, nhưng công dân nghĩa vụ phối hợp điều tra, cảnh sát quyền triệu tập khả nghi, khuyên cô nên hợp tác."
"Đi thì , thì chứ?" Lữ Tân tỏ quan tâm.
Hứa Thiên nghĩ thầm tâm lý thật mạnh, giống như cô tin chắc cảnh sát gì .
Ninh Việt thông báo với ban quản lý trường, yêu cầu họ tìm thợ sửa chữa, tìm hiểu nguyên nhân dây điện rò rỉ.
Hứa Thiên cũng thu thập dấu vân tay và dấu chân gần đó, đồ nghề của cô để xe Ninh Việt, cần chạy về lấy.
Lữ Tân im lặng , gì, cho đến khi hiệu trưởng trường vội vã chạy tới, hỏi chuyện gì, cô mới bộ oan ức xông tới.
"Hiệu trưởng Trương, em cũng chuyện gì xảy , em đang chuyện với đồng chí Mạnh, hai vị cảnh sát chạy tới dây điện rò rỉ, còn bảo em định giật c.h.ế.t đồng chí Mạnh. Trời cao chứng, em với đồng chí Mạnh oán thù, em giật c.h.ế.t gì!"
"Hả?" Vị hiệu trưởng Trương cũng ngơ ngác, hiểu chuyện. ông liếc Lữ Tân, vẫn : "Các đồng chí cảnh sát, cô Lữ của chúng ..."
Hứa Thiên ngắt lời: "Hiệu trưởng Trương, ông định gì, ông nghĩ cô Lữ là giáo viên trách nhiệm, thể chuyện ?"
Hiệu trưởng Trương gật đầu: " đúng !"
"Bây giờ gì cũng vô ích, qua điều tra thẩm vấn mới kết luận. Con trắng đen rõ ràng, cô với học sinh, việc trách nhiệm, hòa thuận với đồng nghiệp lãnh đạo nghĩa là chuyện , ông nghĩ ?"
"Ồ? Cũng đúng!" Hiệu trưởng Trương tiếp tục gật đầu.
Trong mắt Lữ Tân lóe lên vẻ khinh thường, rõ ràng cho rằng hiệu trưởng chính kiến, dễ dẫn dắt.
Ninh Việt gọi điện cho Hồ Đông đưa đến đưa Lữ Tân và Mạnh Hạo về cục, còn bọn họ ở điều tra thu thập chứng cứ.
Hứa Thiên kiểm tra đoạn dây điện rò rỉ, thực sự thấy dấu vết cố ý phá hoại, nếu Lữ Tân mài hỏng dây điện, cô ngắt điện , xong cắm điện , trong quá trình phát hiện, đảm bảo giật đúng ?
Trên sợi dây điện mảnh khó lấy dấu vân tay chỉnh, Hứa Thiên tìm thấy vài vết cột sắt bóng rổ, nhưng xem kích thước giống của Lữ Tân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-192.html.]
Cô định đến ổ cắm điện trong tòa nhà giảng đường, thì nhóm thợ sửa chữa , nhưng họ cũng rõ dây điện rò rỉ thế nào: "Chúng phát hiện gì, thể khi kéo vướng góc cạnh, kéo mạnh hỏng. khi ăn chúng rút điện trong giảng đường, dù cũng ở sân trường, sợ giật cũng sợ trẻ nghịch ngợm chạy đến nghịch máy."
Ninh Việt giật : "Cái gì? Trước khi các ngắt điện ?"
" !" Người thợ trưởng .
Hứa Thiên càng thấy vấn đề: "Đội trưởng Ninh, đến chỗ cắm điện trong giảng đường kiểm tra."
"Đương nhiên!"
Sau đó Hứa Thiên thu thập bốn dấu vân tay phích cắm trong giảng đường, hai trong đó lẽ là của Ninh Việt.
Hiệu trưởng Trương thấy họ nghiêm túc như cũng hoảng hốt, vội : "Chắc là hiểu lầm thôi, điện sân kéo từ giảng đường, dùng hai sợi dây dài, sợ học sinh đá lung tung, thậm chí vấp ngã, nên vòng qua tường kéo , trong quá trình thể đinh hoặc gạch mài dây. Ai rảnh dùng thứ giật , nghĩ cô Lữ chuyện ."
Ninh Việt : "Chúng cũng hy vọng đây là hiểu lầm, đều vô sự, vui vẻ. bây giờ các thợ xác nhận họ ngắt điện, Lữ Tân cãi với Mạnh Hạo lúc họ còn đang ăn về, ai cắm điện ? Việc điều tra."
Hiệu trưởng Trương thở dài: "Cô Lữ thể như ."
Ninh Việt để ý, tìm đến lớp học gần nguồn điện tầng một, hỏi học sinh bên trong, ai thấy Lữ Tân, cũng ai động phích cắm.
Hứa Thiên : "Một em học sinh từ nhà ăn về, một từ nhà đến, thấy cũng bình thường."
Ninh Việt phân tích: "Hiện tại ba khả năng, một là Lữ Tân may mắn, nhân lúc thợ ăn, mài hỏng dây điện cắm điện . Hai là cô vô tình phát hiện dây điện rò rỉ, lợi dụng, cắm điện, gọi Mạnh Hạo đến."
Hứa Thiên nhóm thợ sửa chữa xa: "Ba là giúp cô !"
" , nghĩ mời tất cả về, một chỉ thật trong phòng thẩm vấn."
Nhóm thợ sửa chữa hợp tác: "Không , hỏi gì chúng cũng hợp tác, cũng . Trường học nhiều trẻ con thế , nếu cố ý hỏng dây điện, chắc chắn là phạm pháp, lỡ giật trẻ con thì ?"
" , ở đây là học sinh trẻ con, nghĩ thấy sợ. Các đồng chí cảnh sát yên tâm, chúng tuyệt đối cố ý mài dây điện, dây và ổ cắm đều do chúng mang đến, chuyện chúng cũng trách nhiệm!"
" đúng, nghĩ chỉ là vô tình hỏng! Sợi dây chúng dùng mấy năm !"
Họ phòng thẩm vấn, kể chi tiết cách nhận việc ở trường, phân công thế nào, kéo dây , ngắt điện thế nào, ăn cái gì, chủ quán nhỏ bên cạnh cũng xác nhận lúc bốn họ ăn ai rời .
Mạnh Hạo cũng kể cách nhận điện thoại của Lữ Tân, đến trường tìm cô thế nào.
Mộng Vân Thường
"Giờ nghĩ , cô nắm bắt tâm lý thoát khỏi sự quấy rối của cô , thì thể đến trường tìm cô . Còn khi đến văn phòng, cô ngăn , còn định nắm tay , cảm giác cô tạo hiểu lầm mặt giáo viên khác, khiến khác nghĩ và cô quan hệ gì đó. lúc đó nghĩ nhiều, chỉ giải quyết dứt điểm chuyện ."