Hứa Thiên : "Cô từng giúp kiện tụng, bây giờ luôn giúp họ lật vụ án, tiếp xúc với nhiều trong ngành tư pháp, vẻ kinh nghiệm."
Hồ Đông : " thấy vẫn là do các vạch trần quá sớm, ai thấy cô cắm điện, Mạnh Hạo cũng điện giật, cô chúng chứng cứ, đương nhiên sợ."
Ninh Việt trừng mắt Hồ Đông: "Cậu cái gì , chẳng lẽ đợi đến khi điện giật chúng mới lên tiếng ? Hơn nữa cho dù điện giật , chứng minh thế nào là cô thiết kế?"
Nói xong đầu Hứa Thiên, khen ngợi: "Hôm nay may mà Tiểu Hứa, nếu kiểm sát viên Mạnh sợ là lành ít dữ nhiều."
Hồ Đông lắm miệng: "Thì đó chẳng là vị hôn phu của Tiểu Hứa ? Cô chắc chắn để ý ."
Hứa Thiên nhịn liếc xéo một cái: "Đội trưởng Ninh, rốt cuộc đội phó bằng cách nào ? Có là vì đội hình sự chúng quá thiếu ?"
Ninh Việt : " !"
Hồ Đông hừ một tiếng: " chỉ đùa thôi, Tiểu Hứa cô đây là công kích cá nhân."
"Công kích cái gì? phát hiện Đội phó Hồ chỉ giỏi ba hoa, giúp gì. Chẳng lẽ là lười biếng, sợ tra đến Điền Nguyên Khải ."
Lần Hồ Đông thật sự tức giận: "Tiểu Hứa, cơm thể ăn bậy, chứ lời thể bậy, việc? Người điều tra ở trường là ? Cái đám trẻ con đó thể điếc tai , nhẫn nại hỏi từng ."
Ninh Việt hòa giải: "Lão Hồ, ăn cẩn thận một chút, mặc kệ đối phương là ai, Tiểu Hứa đều sẽ cứu, liên quan đến chuyện vị hôn phu . Hơn nữa Tiểu Hứa chia tay ."
"Hả? Chia tay ?" Hồ Đông tràn đầy bát quái dò hỏi.
Hứa Thiên giải thích, càng lãng phí thời gian chuyện riêng: "Bây giờ thời gian gấp rút, Đội trưởng Ninh, đội hình sự chúng nên xin tạm rút khỏi cuộc Đại hội thao luyện ? Đợi tra xong vụ án kiểm tra riêng ? Hoặc là tập trung các hạng mục của chúng , kiểm tra xong trong vài tiếng."
"Cục trưởng Hạ dặn dò nhiều là mắt tra các vụ án cũ! Những nghi ngờ và bằng chứng của chúng đủ để lật vụ án. Về vụ điện giật , một là ai thương vong, hai là chứng cứ, những thứ đều tìm thấy dấu vân tay của Lữ Tân. Mà khi cô thu thập dấu vân tay của cô , cũng kiểm tra , tay cô dấu vết keo dán, thậm chí chúng lục soát túi của cô , cũng găng tay hoặc các vật khả nghi khác."
Mộng Vân Thường
Ninh Việt xong thở dài: "Cho nên vẫn cạy miệng cô ."
Có lời khai của mấy thợ sửa chữa , Lữ Tân vui vẻ thừa nhận cô từng lưu ở sân bóng 9 giờ sáng.
" chỉ là vệ sinh thì thấy họ đang thi công, liền qua một cái, kết quả cái thợ mập mạp giở trò sàm sỡ với , đương nhiên dạy dỗ , nếu lỡ như trêu ghẹo nữ sinh thì ? Chỗ đó cách nhà vệ sinh nữ xa, lỡ như bắt nạt nữ sinh, ai chịu trách nhiệm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-194.html.]
Ninh Việt : "Nói như cô là đang việc ?"
" !"
Hứa Thiên : "Cô căm ghét cái ác, vụ ở trại tạm giam đây là thể thấy . Nếu cô thật sự sợ họ bắt nạt nữ sinh, thể nào chỉ giáo huấn bằng lời là xong, chắc chắn báo cho lãnh đạo trường, để họ đổi đến việc. cô nán ở đó, những lời hoa mỹ, là đang quan sát dây điện và thiết của họ, lúc đó cô tạo t.a.i n.ạ.n đúng ?"
"Cô là con sâu trong bụng chắc? Đừng bậy ? còn cảm ơn kiểm sát viên Mạnh kịp nữa là, những khác chỉ lạnh lùng tránh mặt , chỉ cố gắng giúp ."
Ninh Việt càng hiểu: " , Mạnh Hạo cũng cảm thấy kỳ lạ, tại cô tay với ?"
"Ra tay gì chứ? Đã đây chỉ là hiểu lầm thôi mà."
Lữ Tân chuyện kín kẽ, đến cả Ninh Việt với Hồ Đông là những cảnh sát hình sự lão luyện cũng thể moi lời nào.
Hứa Thiên : " thấy cô chuẩn tâm lý từ , chi bằng gặp họ cô , tiên rõ rốt cuộc tại cô cứ lật vụ án cho ."
Hồ Đông : " xem hồ sơ vụ án của họ , phát hiện vấn đề gì. Chẳng kiểm sát viên Mạnh ? Cái cô Lữ Tân chỉ căn cứ sơ để phán đoán nên gì, cô cảm thấy cô hiểu luật, chính nghĩa, thật là coi thường pháp luật."
Hứa Thiên vẫn gặp, Ninh Việt : "Cô trực tiếp liên hệ với Mạnh Hạo, để giúp sắp xếp, với Hồ Đông sẽ tiếp tục thẩm vấn."
Tất nhiên Mạnh Hạo vui vẻ giúp đỡ, nhưng đến nhà tù gặp phạm nhân, thủ tục rườm rà. Tuy Hứa Thiên là của đội hình sự, nhưng là phụ trách vụ án , thì càng phiền phức hơn, đến hơn 4 giờ chiều mới lấy giấy thông hành.
Mạnh Hạo sợ Hứa Thiên sợ hãi, đang an ủi, nhớ dáng vẻ cô vội vã chạy về phía , : "Thiên Thiên, em đối mặt với t.h.i t.h.ể còn sợ, đối mặt với phạm nhân chắc càng sợ ."
Hứa Thiên cạn lời: "Đều nhốt , gì mà sợ?"
" sợ em sẽ thất vọng mà về, vụ án của Chu Đạt gì sai sót, chính cũng nhận tội , thậm chí còn cảm thấy mười ba năm là may mắn cho ."
"Anh bảo khuyên Lữ Tân đừng ầm ĩ nữa ?"
"Khuyên , nhưng khuyên , Lữ Tân thật sự cố chấp, chuyện nhận định, dễ gì thỏa hiệp. Vẫn là câu đó, gặp chuyện , cái gọi là kiên trì bền bỉ, nhưng bây giờ cô thuộc loại bám dai như đỉa! Chỉ là thật ngờ cô tay với , nếu em với Đội trưởng Ninh kịp thời đến, chắc giờ trong phòng giải phẫu của em ."