Hứa Thiên đổi chủ đề: "Cô càng như , càng cảm thấy cô thoát khỏi liên quan, nhưng chúng chứng cứ gì cả, cô ngừng diễn kịch, thẩm vấn tiếp chỉ là lãng phí thời gian."
" chuyện đều qua ba bốn năm , còn thể điều tra cái gì, nhà của Tôn Xuân Miêu cũng sập ."
"Tiểu Liêu cảm thấy kỳ lạ ? Nếu Tôn Xuân Miêu là để hủy diệt chứng cứ phạm tội, đốt nhà một cái là xong , vân tay dấu chân gì đều còn, nếu thể đốt thành thịt đen thui, lẽ ngay cả dùng hung khí gì cũng . cô đốt nhà, mà vứt xác khắp thôn, điều thực sự phù hợp với tính cách của cô ."
Tiểu Liêu bất lực : "Tiểu Hứa, cảm thấy cô chính là tự rối trí, cứ cảm thấy phù hợp với tính cách của họ, nhưng ch.ó cùng dứt dậu mà, thỏ nóng quá cũng c.ắ.n ! Người thật thà dồn ép phát điên mới đáng sợ hơn, cảm thấy Tôn Xuân Miêu chuyện ."
"Cậu cũng đúng!"
Tiểu Liêu định tiếp lời, phía một chiếc xe chở phân qua, dám phân tâm, vội vàng nhường đường. Hứa Thiên thấy lái xe chở phân chút quen mắt, vài phần giống với Tôn Xuân Miêu trong ảnh.
"Tiểu Liêu, mau dừng xe!"...
Hứa Thiên đến thôn Tiểu Trượng, vốn dĩ là ôm tâm trạng thử xem , thấy quen mắt tất nhiên hỏi cho rõ ràng, thấy xe con dừng , lập tức bên cạnh, cố gắng sát lề đường, hình như sợ xe của bẩn xe của khác.
Tiểu Liêu tưởng Hứa Thiên hỏi đường, đang định mở cửa sổ thì thấy cô xuống xe .
Mộng Vân Thường
"Chú ơi, chú định đồng ?"
Chú trông thật thà, quần áo cũ bẩn, thấy một cô gái xinh thành phố từ xe con bước xuống, ông càng rụt rè hơn: "Cản đường các cô ?"
Ông đầu kéo xe , Hứa Thiên qua ngăn ông : "Chú ơi, chú đừng hoảng, chúng là cảnh sát, chỉ hỏi chú chút chuyện thôi."
Hứa Thiên đưa thẻ cảnh sát , ai ngờ chú càng căng thẳng hơn: "... phạm tội..."
"Không ai chú phạm tội, hỏi thăm chút chuyện, chú quen Tôn Xuân Miêu ạ?"
Lời cô dứt, chú liền ném xe chở phân xuống đất bỏ chạy, Hứa Thiên giật , vội vàng đuổi theo: "Đứng !"
Xe chở phân chắn ngang xe của cục, Tiểu Liêu cũng hoảng hốt xuống xe, sợ Hứa Thiên thiệt, nào ngờ Hứa Thiên vài bước đuổi kịp , túm lấy gáy áo kéo ngã xuống đất.
"Được đấy, Tiểu Hứa, lúc đầu còn sợ cô gia nhập đội, lúc thao luyện sẽ kéo chân chúng , hóa cũng lợi hại đấy chứ."
Hứa Thiên nhịn đảo mắt: "Còng ?"
Chú cô còng, mà sợ đến mức tè quần, hơn nữa là theo nghĩa đen của từ .
Hứa Thiên cái quần vải thô màu xám của ông ướt sũng một mảng lớn, lập tức kinh ngạc, cô vội : "Tiểu Liêu, đừng lấy còng nữa! Chú ơi, đừng sợ, chúng bắt chú, chỉ là chú sợ cảnh sát như chắc chắn nguyên do đúng , theo chúng lên xe chuyện ?"
Tiểu Liêu khỏi trừng mắt cô, quần đều ướt hết , còn bảo lên xe, chẳng lẽ do cô rửa xe đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-217.html.]
Hứa Thiên bây giờ nào còn tâm trí để suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt , cô đến đây chỉ là tìm hai hiện trường vụ án một nữa, thể tìm thấy những thứ như răng giả của thầy địa lý, ghép chúng , thể hình thành chứng cứ. Nào ngờ thôn gặp bất ngờ, chắc chắn liên quan đến Tôn Xuân Miêu.
chú chịu lên xe, cũng chịu chuyện, ông xuống đũng quần , giống như đà điểu nhắm tịt mắt , một lời.
Hứa Thiên hết cách , dùng ánh mắt cầu cứu Tiểu Liêu.
Tiểu Liêu qua kéo chú dậy: "Tên là gì, nhà ở ? Chúng đưa ông về nhà, tiện thể chuyện với ông, nếu thì chỉ thể đưa ông tìm thôn trưởng, áp giải lên Đồn cảnh sát..."
Hứa Thiên tưởng , chú càng sợ đến mức dám mở mắt, nào ngờ ông mà lập tức : "Được, nhà xa."
Tiểu Liêu Hứa Thiên một cái, vẻ đắc ý, với loại dọa mới .
Mà Hứa Thiên vội vàng hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì, để ý đến những suy nghĩ nhỏ nhặt của .
Tiểu Liêu lúc cũng thu vẻ chán ghét, qua đỡ chú : "Ông họ gì ạ?"
"... họ Tôn, trong thôn phần lớn đều họ Tôn."
"Ồ, nhà ông quan hệ thiết với nhà Tôn Xuân Miêu đúng ?" Tiểu Liêu hỏi.
Chú Tôn ngẩn , hình như vẻ mặt còn căng thẳng như nữa. Hứa Thiên nhíu mày, xem tưởng bọn họ đến bắt ông, nên mới dọa tè quần, lời của Tiểu Liêu tiết lộ bọn họ chỉ là ngang qua.
"Chú Tôn, thật chúng đến tìm chú!"
Hứa Thiên tìm là khả nghi, chú Tôn còn đủ khả nghi ? Cho nên cô hề dối, quả nhiên chú Tôn hoảng loạn trở : " quen Miêu Miêu."
Hứa Thiên ngẩn , ánh mắt hoảng hốt chất phác của ông, đột nhiên một dự cảm , chú rốt cuộc là vấn đề về trí tuệ là vấn đề về tinh thần?
Tiểu Liêu khỏi bật : "Không quen mà gọi mật thế?"
Chú Tôn định bỏ chạy, nhưng Tiểu Liêu và Hứa Thiên mỗi giữ chặt một bên, trốn đằng trời.
"Đi thôi, đẩy xe đến nhà chú xem ."
Quả thật nhà chú Tôn xa, sân nhỏ, cỏ dại mọc um tùm, ba gian nhà ngói, bên trong chỗ đặt chân, cái gì cũng , chai rượu chai nước ngọt, đủ loại bìa carton, còn mấy túi nilon bỏ đều xếp ngay ngắn trong nhà.
Tiểu Liêu tò mò hỏi: "Chú, chú nhặt ve chai ?"