"Không !" Chú Tôn ngắn gọn, hơn nữa lúc chuyện bao giờ dám ai.
Hứa Thiên đột nhiên cảm thấy chú chút giống giữ làng trong truyền thuyết, chỉ là ấn tượng của về những thường là kẻ ngốc, chú Tôn thì nhỉ? Nói ngốc thì vẫn chút khôn lỏi, nhưng nhiều lắm.
Chỉ thấy chú dẫn họ đến căn nhà ngoài cùng bên trái, căn phòng ít đồ nhất, phía trong kê một chiếc giường, trải chăn nệm còn màu gì, còn chất một đống quần áo bẩn.
Gần cửa sổ là bếp lò, một chiếc bàn gỗ cáu bẩn để một bát cháo loãng và nửa bát dưa muối, phía một con ruồi đang rụt rè đưa chân .
Bên cạnh bàn gỗ là một chiếc ghế đẩu cao, cũng là chỗ duy nhất thể trong phòng, chú Tôn đ.á.n.h phịch một tiếng xuống đó, hai tay lúng túng lau lau quần, mắt ngoài cửa sổ, vẻ mặt .
Hứa Thiên và Tiểu Liêu chỉ đành ở cửa.
Hứa Thiên vẫn lịch sự hỏi: "Chú Tôn, là chúng ngoài , chú quần áo chúng ."
Chú Tôn lên giường, cúi đầu xuống quần , nhúc nhích cũng gì.
Mộng Vân Thường
Tiểu Liêu nháy mắt hiệu cho cô, quần áo giường lẽ còn bẩn hơn, đều giặt, cũng như thôi.
Hứa Thiên dứt khoát vấn đề chính: "Chú Tôn, chú quen Xuân Miêu ? Nhìn vị trí nhà chú cách nhà cô chỉ hai con phố."
Tay chú Tôn đặt đùi nắm lấy ống quần, nắm thả, là động tác theo thói quen là đang giảm bớt áp lực.
"Vừa chú quen Xuân Miêu, nhưng từ giọng điệu thể chú thiết với cô đúng ?"
"Không ! Nó tránh !"
Tiểu Liêu kinh ngạc : "Tôn Xuân Miêu tại tránh chú? Chú bắt nạt cô ?"
"Không ! Nó... Nó lắm..." Chú Tôn lắp bắp , mặt cũng đột nhiên đỏ lên.
Tiểu Liêu càng cảm thấy đoán đúng, chắc chắn là ngốc bắt nạt Tôn Xuân Miêu, nên mới thấy tên cô là bỏ chạy.
Hứa Thiên đôi mắt giống hệt Tôn Xuân Miêu của chú , nhịn hỏi: "Tôn Xuân Miêu quan hệ huyết thống với chú đúng ?"
"Cái gì?"
"Cô là con gái của chú đấy chứ, từng nghi ngờ cô con ruột của ba Tôn."
Chú Tôn nhanh chóng liếc cô một cái, cúi đầu xuống: " hứa là !"
Tiểu Liêu ngây : "Chuyện ... Chuyện thể? Chú là lão già ế vợ mà, tìm vợ ?"
Chú Tôn ngượng ngùng bắt đầu nghịch quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-218.html.]
Hứa Thiên thong thả : "Xem của Tôn Xuân Miêu vẫn là ruột, còn ba là vị !"
Chú Tôn ngẩng đầu cô, chú đột nhiên dậy, suýt chút nữa đổ ghế: "Không bắt nạt bà , là bà Miêu Miêu, ba của Miêu Miêu sinh , bà với như . Bà thằng ngốc, sinh chắc chắn cũng thằng ngốc, nhưng ba của Miêu Miêu bắt nạt bà , còn đòi năm mươi đồng, nếu sẽ tống bắn!"
Có lẽ chú quá căng thẳng, năng lộn xộn, ánh mắt lảng tránh, vẫn dám ai, nhưng Hứa Thiên chú dối.
Tiểu Liêu ngây , vẫn cố gắng sắp xếp mạch suy nghĩ: "Bà là chỉ của Miêu Miêu đúng ? Ý chú là, của Miêu Miêu con, nhưng ba của Miêu Miêu sinh , nên tìm chú "xin giống", ba của Miêu Miêu tống tiền uy h.i.ế.p chú?"
"Miêu Miêu là của , của Miêu Miêu từng với , bà con bé ngày càng giống , bảo tránh mặt , nhưng đưa tiền cho ông , cũng h.i.ế.p dâm, là vợ ông tự cởi quần áo . Chắc chắn bọn họ là thằng ngốc với Miêu Miêu , chắc chắn , Miêu Miêu mỗi thấy là bỏ chạy, chỉ dám nó từ xa."
Hứa Thiên và Tiểu Liêu , trong mắt cả hai đều đầy vẻ kinh ngạc.
"Vậy là chú luôn Tôn Xuân Miêu là con gái chú?" Hứa Thiên hỏi.
Thấy chú Tôn gật đầu, Tiểu Liêu đột nhiên hỏi: "Vụ cả nhà Tôn Tinh là chú g.i.ế.c đấy chứ?"
Hứa Thiên cho rằng chú Tôn báo thù cho con gái, nhưng chú Tôn rõ ràng là thật thà vụng về, thể nghĩ nhiều cách g.i.ế.c vòng vo như ?
"Không , từng g.i.ế.c ! lấy vợ, cũng con, Miêu Miêu là con , nhưng nó để ý đến , nó, cứ luôn nó, g.i.ế.c , dám."
Hứa Thiên thở dài: "Vậy chú thấy gì?"
Chú Tôn đến giường, bắt đầu lục lọi, chú ném một đống quần áo bẩn, mùi xộc mũi khiến Hứa Thiên và Tiểu Liêu khó chịu thôi, nhưng đây chỉ là bắt đầu, tiếp đó chú bắt đầu ném chăn, ném xong chăn, đến mấy chiếc áo lót và tất rách.
Đến khi chú lật tung cả tấm ván giường lên, Tiểu Liêu ghé sát tai Hứa Thiên, nhỏ giọng : "Có lẽ ông là nửa ngốc, cô hiểu , kiểu đầu óc đủ , cô thấy lời ông đáng tin ?"
Hứa Thiên đẩy một cái: "Cậu cuống cái gì, đừng bậy, ông ngốc."
Có những khi sống , sẽ tạo thành vòng luẩn quẩn, đều bằng con mắt khác, ai để ý đến , thể ngày càng trở nên kỳ quái.
Nếu thực sự là thằng ngốc, của Tôn Xuân Miêu thể tìm ông để sinh con, Thiên Long Bát Bộ, vương gia phụ bạc thì tìm ăn mày.
Lúc chú Tôn lật tung cả giường chiếu của lên, khí tràn ngập một mùi khó tả, bụi bay mù mịt, Hứa Thiên trốn ngoài, nhưng vẫn ở đó, cố gắng nín thở.
Tiểu Liêu cũng chỉ đành bịt mũi.
Ngay khi cả hai sắp chịu nữa, chú Tôn cuối cùng cũng tìm thấy thứ , là một chiếc hộp nhỏ giấu trong hốc tường, màu gỗ nguyên bản, khóa, rộng 40 cm, vuông vắn.
Chú ôm chiếc hộp nhỏ như ôm bảo vật, Hứa Thiên định hỏi, chú chủ động lên tiếng: " luôn để ý đến Miêu Miêu, nó lúc vui vẻ, lúc vui vẻ, một còn đau khổ, gọi nó đừng nữa, nhưng nó sợ , chạy biến ."