Phùng Đào vô cùng chán ghét nữ cảnh sát mặt luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng , nhưng bây giờ từng câu từng chữ đều trúng tim đen của cô , tất cả sức lực của cô đều dùng nữa, sống mũi cay cay .
Lúc ngoài sân tiếng gõ cửa, Ninh Việt gọi vọng : "Cơm và lương khô đều mang đến, tiền đang chuẩn , năm nghìn là con nhỏ, mở cửa ."
Hứa Thiên ước chừng còn đến mười phút nữa mà, nhanh chuẩn xong ? Chắc là sắp xếp từ .
Trái tim mới mềm yếu của Phùng Đào lập tức vũ trang : "Đừng trói cô nữa, bảo cô lấy cơm!"
Tiểu Thiệu ngoan ngoãn cởi hết dây thừng chân Hứa Thiên.
Hứa Thiên cửa thì thấy chuẩn thật ít, một túi lớn bánh mì, bánh quy và nước ngọt, một túi khác là tám cái bánh kẹp thịt.
"Còn sáu phút rưỡi nữa hành động!" Ninh Việt dặn dò.
Hứa Thiên hiệu hiểu, trở về nhà trong tiếng giục giã của Phùng Đào.
Cô đặt hai túi lên bàn vuông tám : "Gần đây mua bánh bao và dưa muối! Chắc lát nữa sẽ đưa đến cùng với tiền."
Phùng Đào thấy nhiều đồ như , vô cùng vui mừng: "Xem tiền thể lấy , ngờ đơn giản như ."
Cô lật đến bánh kẹp thịt, lập tức vươn tay lấy một cái: "Còn nóng hổi."
Tiểu Thiệu thấy cô há miệng định ăn thì vội đẩy cô một cái, chỉ phòng bên .
Phùng Đào nghĩ đến đứa trẻ vẫn còn đang hôn mê, giật , ném bánh kẹp thịt trở túi: "Họ là cảnh sát, chắc bỏ độc đồ ăn của chúng nhỉ."
Cô xong thì Tiểu Thiệu, thở dài, đặt bánh kẹp thịt trở .
Đám Hứa Thiên nghĩ đến việc bỏ t.h.u.ố.c thức ăn, chủ yếu là sợ bọn trẻ ăn nhầm, ngờ Tiểu Thiệu cẩn thận như , cô vội : "Sao thể bỏ t.h.u.ố.c , họ còn chuẩn tiền cho các , ở đây bốn đứa trẻ, còn nhà lãnh đạo, họ chỉ thể ngoan ngoãn móc tiền , dám gì khác."
Phùng Đào cầm một cái bánh kẹp thịt nhét cho cô: "Cô ăn !"
Hứa Thiên huênh hoang nhận lấy, ăn ngấu nghiến: "Thơm thật, thực đồ ăn của cảnh sát chán lắm, thứ cũng ít khi ăn, thơm quá. Còn nước ngọt nữa ? uống ?"
Cô ngó túi: "Bánh còn bảy cái, các tám , chia thế nào?"
Phùng Đào nuốt nước bọt, thấy Hứa Thiên , liền cầm lấy ăn, Tiểu Thiệu vui cô một cái, liếc Hứa Thiên, thậm chí trong mắt còn mang theo chút khinh thường, giống như đang cảnh sát quá coi thường bọn họ , ai vì chia bánh kẹp thịt mà gây gổ.
Phùng Đào cuối cùng cũng nhịn cầm một cái ăn, miệng cô nhét đầy thức ăn, rõ ràng: "Một ngày ầm ĩ, trưa còn ăn gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-315.html.]
Hứa Thiên vội : "Bọn trẻ cũng đói nhỉ, những đứa khác ăn thì lão đại cũng ăn chứ, đừng để nó đói đến run tay, cầm vững thiết kích nổ, chôn vùi tất cả chúng ở đây."
Phùng Đào liếc xéo cô một cái: "Muốn lừa cho cô đưa cơm ? Nằm mơ ! ngốc đến thế ? Yên tâm , nó còn đói!"
Cô c.ắ.n một miếng bánh, thì thấy lão đại trong phòng đột nhiên hét lên: "Mẹ ơi, cửa sổ hình như !"
Hứa Thiên căng thẳng, xong !
Người bên ngoài thấy tín hiệu, dám , hơn nữa bên trong phòng , càng dám xông .
Trong nhà, Tiểu Thiệu hành động nhanh nhất, lập tức cầm s.ú.n.g góc tường, Phùng Đào ngây đó dám lên tiếng, nửa cái bánh kẹp thịt còn giơ ở bên miệng.
Hứa Thiên thấy liền khẳng định: "Đâu ai? Vừa nãy lấy đồ ăn , trong sân một bóng ma."
Hồ Đông xong liền vội vàng hiệu cho rút lui.
Ninh Việt ngờ đột nhiên xảy biến cố: "Sao thế? Ai để lộ ?"
Tiểu Liêu bất lực : "Ở phòng khách chuyện ăn bánh kẹp thịt, thằng bé đó đột nhiên bắt đầu trong phòng, chắc là thèm ăn nhưng dám ngoài, nó đến bên cửa sổ, la lên là ."
Hồ Đông thở dài: "Đội trưởng Ninh, cửa sổ dán giấy bóng kính, nó ngoài chắc chắn bóc , giấy bóng kêu to như , mà chúng thấy bất kỳ động tĩnh gì, nghi ngờ thằng bé ăn bánh kẹp thịt, cố ý gây chú ý."
Thật đúng là ngàn tính vạn tính bằng trời tính, Ninh Việt tức giận điên cuồng tại chỗ, hét về phía xe chỉ huy: "Ai mua bánh kẹp thịt đấy? Không bánh bao thì mua bánh khác !"
Mộng Vân Thường
Cục trưởng Hạ trừng mắt : "Cậu bình tĩnh cho , nếu thu quyền chỉ huy của ."
Trong phòng khách, Hứa Thiên đ.á.n.h giá Tiểu Thiệu đang căng thẳng, thấy hình như chân mềm nhũn, tay cũng buông thõng, nhưng khi thấy ở cửa sổ thì cả đều căng cứng, lập tức tìm vị trí nhất, tư thế cầm s.ú.n.g cũng chuẩn, giống như là kinh nghiệm đầy , xem đây dùng s.ú.n.g đều là giả vờ cả.
Lúc run rẩy với Phùng Đào: "Chúng... Chúng ... Tự... Tự thú ..."
Phùng Đào lúc mới phản ứng , mắng: "Sắp lấy tiền , thể chí khí chút ."
Cô dặn lão đại cầm chắc thiết kích nổ, lớn tiếng đe dọa sẽ kích nổ bom, tự mở cửa phòng xem, thấy hai bên cửa sổ một ai, cô lập tức đóng cửa : "Lão đại, mày la lối cái gì đấy? Muốn hù c.h.ế.t ai ."
Hứa Thiên nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Trẻ con gan , chắc là cố ý , cho nó ăn chút gì uống chút nước , một ngày thế lớn còn đủ mệt , trẻ con càng chịu ."
Sao Phùng Đào chịu cho lão đại ngoài, cô ném nửa cái bánh kẹp thịt xuống, đá văng cửa , trong đóng sầm cửa .