"Làm c.h.ế.t ?" Hứa Thiên nhướng mày: "Vừa nãy là ngã c.h.ế.t ? Khang Tuấn, ba rốt cuộc thương ở , ngã xuống với tư thế nào?"
"Ngã gáy, chẳng là c.h.ế.t ? dối, là g.i.ế.c, các bắt , thả , ông nội gì cả, em gái còn nhỏ, nhà thể thiếu nó."
Trong ánh mắt Khang Tuấn lộ một tia quyết tuyệt: "Là bảo thề độc, bà bảo quên chuyện , cho dù một ngày phát hiện, cũng là bà g.i.ế.c."
"Xác vứt ở ?" Hồ Đông hỏi.
Mộng Vân Thường
Khang Tuấn khổ lắc đầu: " , bảo về trường , bà bà tự xử lý."
Hứa Thiên lấy ảnh Uông Cẩm và ảnh hiện trường hồ Tiểu Đông, còn tranh trong vở ghi của Khang Tuấn đều bày : "Vậy thì giải thích thế nào? Cậu từng thấy hiện trường vứt xác ở hồ Tiểu Đông ?"
Khang Tuấn một cái, lập tức dời ánh mắt , hình như chút sợ: "Không , đây là ai, cũng là ai vẽ lên vở ghi của ! Hôm nay tâm trạng , luôn nghĩ đến chuyện nhà, mới trốn học, tình cờ chạy đến căn nhà đó, các sẽ đến, cũng quen chủ nhà."
Hồ Đông bật : "Đều học cách giành trả lời ? Chỉ bảo giải thích bức tranh ý nghĩa gì, chẳng lẽ là khác vẽ lên vở ghi của ?"
"Có chuyện gì mà thể! Dù vẽ."
Khang Tuấn rõ ràng khai chọn lọc, xong thì bắt đầu giả câm.
Hứa Thiên hỏi mấy câu thơ lẩm bẩm trong ký túc xá là ý gì, cũng lắc đầu , chỉ thấy nhếch mép: "Trời và biển thể là màu đỏ , loại thơ như ."
Hứa Thiên luôn cảm thấy hai câu thơ chút kỳ lạ, khỏi suy ngẫm.
Ninh Việt ở ngoài phòng thẩm vấn xong lời khai, thì : "Nếu Khang Tuấn thừa nhận g.i.ế.c ba, nếu Uông Cẩm cũng là g.i.ế.c, gì mà thừa nhận chứ, một mạng hai mạng gì khác ? Một đứa trẻ như cũng nghĩ đến vấn đề định tội."
Hồ Đông cũng cảm thấy chút kỳ lạ: "Có lẽ vụ án Uông Cẩm, chỉ là một trong những tham gia, khai những đồng phạm khác. Lúc chúng bắt bọn họ, Thẩm Nhu bắt đầu ám chỉ , hai giả vờ quen ."
Đám Tiểu Liêu cũng bàn luận lên, đều nhất trí cảm thấy Khang Tuấn đang bảo vệ Thẩm Nhu.
Ninh Việt xem đồng hồ: "Vốn định tối nay mở cuộc họp vụ án để thảo luận một chút, nhưng lúc muộn , ngày mai , về nghỉ ngơi ."
Lúc Cao Huân Hứa Thiên, tò mò : "Pháp y Hứa đang nghĩ gì ? Thần thế ."
Hứa Thiên nhíu mày: "Khang Tuấn, bạn cùng phòng ký túc xá của , từng lẩm bẩm "Trời và biển một màu đỏ"! Câu mặc kệ là thơ , đều ý nghĩa, ban đầu cảm thấy cái màu đỏ là chỉ màu máu, là cảm khái khi Khang Tuấn g.i.ế.c , hoặc là sở thích bệnh hoạn của , nhưng nãy từ góc độ y học xem xét vấn đề , đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-462.html.]
Ninh Việt vội hỏi: "Khả năng gì?"
Hứa Thiên : "Người câu thơ khả năng là mù màu ?"
Ninh Việt Hứa Thiên liền phấn khởi: "Ý tưởng của cô ."
Hứa Thiên : "Người mù màu thể sẽ hứng thú với cấu trúc mắt, nghĩ như chẳng hợp lý hơn ? Có lẽ hung thủ móc mắt Uông Cẩm là nghiên cứu xem tại mù màu."
Ninh Việt gật đầu: "Hoặc là xem mắt và mắt khác gì khác biệt."
Mọi , Tiểu Liêu cảm thấy chút hoang đường: "Đội trưởng Ninh, ý của các là Uông Cẩm Khang Tuấn móc mắt? Chuyện thể nào ? Hai họ thâm thù đại hận gì? Lẽ nào chỉ vì nghiên cứu cấu trúc mắt mà g.i.ế.c ? Hơn nữa câu thơ cũng chắc là Khang Tuấn , càng chắc là mù màu."
Hồ Đông dang tay: "Ngày mai tìm bác sĩ kiểm tra cho chẳng xong ?"
Tiểu Liêu : "Việc cần gì tìm bác sĩ? Chúng lấy mấy thứ màu sắc sặc sỡ đến cho phân biệt chẳng ?"
Cao Huân : "Ở bệnh viện thường dùng bảng màu để kiểm tra, chuyên nghiệp hơn. thể nhận nhầm màu xanh dương của bầu trời và biển thành màu đỏ, chứng tỏ nghiêm trọng, thể dùng nhiều màu sắc để kiểm tra."
Kết quả Khang Tuấn hỏi đến ngơ ngác: "Các đang cái gì ? Trẻ con mẫu giáo cũng nhận đây là màu gì! Các coi là thằng ngốc ?"
Hứa Thiên bất lực : " thấy ngày mai vẫn nên đưa đến bệnh viện kiểm tra , cũng khẳng định Khang Tuấn là mù màu, chỉ là cảm thấy câu thơ thường nhắc đến, chắc chắn đối với quan trọng, ý nghĩa đặc biệt."
Hồ Đông nghĩ nghĩ: "Có khả năng là thằng bé đến tuổi nổi loạn, cái gì cũng ngược , nên mới biển với trời là màu đỏ?"
Hứa Thiên: " là khả năng , nhưng cũng thể câu thơ do tự , thơ như , trong lời là chê bai, ngược hình như ngưỡng mộ khác thể ."
Cao Huân hỏi: "Lẽ nào cô cho rằng câu thơ là Uông Cẩm , mới là mù màu?"
Hứa Thiên lắc đầu: " , về chuyện mù màu cũng chỉ là một suy đoán của về câu thơ thôi."
Tiểu Liêu ngáp một cái: " thấy lẽ chúng đều nghĩ nhiều , khi là bạn học của Khang Tuấn nhầm, câu thơ như . Hôm đó em gái hát nhạc Quảng Đông, bà nội còn tưởng nó đang c.h.ử.i đó, thấy khả năng nhầm là lớn hơn."
Hứa Thiên bất lực gật đầu: "Được , đúng."