"Hả? Vậy thì đào !" Tiểu Liêu bất lực .
" lấy đèn chiếu sáng!" Hồ Đông xong vội vàng chạy thu dọn đồ dùng cần thiết.
Hứa Thiên cũng mang theo hộp khám nghiệm và áo khoác dày, cô theo Hồ Đông, : "Đội phó Hồ, là sợ chứ?"
" sợ cái gì? Đừng linh tinh."
"Sợ tối? Sợ ma? Sợ buổi tối đào xác?"
"Vớ vẩn, cô sợ?" Anh đầu Hứa Thiên: "Cũng đúng, cô là pháp y m.á.u lạnh, giải phẫu xác c.h.ế.t còn sợ, còn gì sợ?"
Hứa Thiên bật , cô thật sự sợ, huy hiệu cảnh sát , gì sợ chứ.
Ninh Việt vốn tìm cô, buổi tối mang theo đồng chí nữ đào xác, cứ sợ hù dọa cô, nhưng nghĩ đến cô là pháp y, hơn nữa trong cục chỉ một cô là pháp y chuyên nghiệp, đổi cũng ai để đổi.
Vả đây là nơi Hứa Thiên suy đoán là giấu xác, cô thật sự thích hợp.
Anh vốn gọi đội cảnh sát đặc nhiệm đến, cảm thấy chuyện đào c.h.ế.t cần thiết phiền ban đêm, lỡ như hụt, đội hình sự sẽ trở thành trò .
Mộng Vân Thường
Thế là bốn đạp hai chiếc xe, đến khu tập thể nhà Khang Tuấn.
Loại khu nhà tập thể bảo vệ, phần lớn là trung niên, hoặc là công nhân điều kiện lắm.
Bây giờ hoạt động giải trí gì, ngay cả những nhà tivi, cũng sẽ thức khuya, bởi vì chương trình đêm khuya, đài truyền hình muộn nhất mười giờ là tan ca, tất cả các đài đều chỉ còn màn hình tuyết rơi.
Bọn họ đến nơi chín giờ rưỡi, phía nam của khu tập thể chỉ ba nhà sáng đèn, vì , những ánh sáng đột ngột còn khiến sợ hãi hơn cả việc cả tòa nhà tối om.
Hứa Thiên bật đèn pin lên, nhỏ giọng : "Biết thế cứ để mai ."
Ninh Việt ở phía , khẽ một tiếng: "Cô mà cũng sợ? thấy trong đội cô là gan nhất đấy."
Hồ Đông cũng lên: "Tiểu Hứa, nãy cô còn chế nhạo , bây giờ cũng sợ ?"
"Không sợ, là cảm thấy khu nhà thiết kế hợp lý, âm u lạnh lẽo, đáng lẽ dỡ từ lâu ."
Lúc mấy trong hành lang, Hồ Đông cùng, Tiểu Liêu sát Hứa Thiên, cũng lên tiếng than phiền: " , hồi nhỏ ở khu tập thể, còn hẹp hơn còn tối hơn cái , cứ đến tối là gió lạnh thổi vù vù, hơn nữa khu nhà còn thật sự c.h.ế.t, già ..."
Bọn họ đến tầng hai, Hứa Thiên nhịn đầu nhà Khang Tuấn, đúng lúc thấy Tiểu Liêu kể chuyện ma, cô cạn lời hết sức, cắt ngang lời Tiểu Liêu: " thấy cứ để ban ngày kể !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-475.html.]
Lời , bốn đều hạ thấp giọng , cảnh , còn chuyện bọn họ sắp , thật sự thích hợp để kể chuyện ma.
Tiểu Liêu vẫn : "Tiểu Hứa, cô đừng tự hù , lẽ chỉ là một phen hốt hoảng thôi, cái chỗ đó thật sự thích hợp để chôn xác."
Hứa Thiên thở dài: "Thật một suy đoán, bây giờ tiện , lên xem ."
Ninh Việt đột nhiên : "Môi trường ẩm ướt t.h.i t.h.ể càng dễ phân hủy, đó cô Thành Thủy Anh đang kéo dài thời gian, Tiểu Hứa, ý cô là chị t.h.i t.h.ể nhanh chóng phân hủy, để che giấu nguyên nhân cái c.h.ế.t thật sự của Khang Đông Vĩ?"
" , còn nhớ cái thùng nước bên cạnh thùng gỗ ? Có trồng hoa sẽ bón phân nước, giống như nông thôn bón phân chuồng cho cây trồng rau củ . Hàng xóm trong khu thích dùng ruột cá và vỏ trái cây để phân nước, ông thường nước bẩn nhất nuôi hoa nhất. Đôi khi bọn họ còn giữ một phần nước tiếp tục thêm những thứ , loại nước qua lên men, vi sinh vật nhiều, sẽ tăng tốc độ phân hủy."
Hồ Đông ngẩn : "Ý cô là Thành Thủy Anh chôn xác ở đó, đổ nước phân lên để xác phân hủy nhanh hơn? Chị sợ bốc mùi thối hoắc ?"
"Khi chúng đến đó, mùi khó chịu . Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của thôi, chị thể dùng thứ khác, ví dụ như axit mạnh hoặc ba-zơ mạnh, thậm chí là vôi để xác phân hủy nhanh hơn, cứ xem sẽ ."
Bốn chuyện lên đến tầng thượng, kết quả cái cửa nhỏ dẫn lên sân thượng khóa.
Ninh Việt : "Chắc là trong khu Thành Thủy Anh suýt nhảy từ đây xuống, sợ xảy chuyện nữa nên khóa ."
Giữa đêm hôm khuya khoắt cũng thể tìm chìa khóa, Tiểu Liêu chạy xuống nhặt một cục gạch, đập thẳng ổ khóa.
Trước đây khi họ đến, họ thấy sân thượng lộn xộn, bây giờ còn lộn xộn hơn, hình như khi khóa , trong khu vứt hết những thứ vô dụng nhưng tiếc nỡ vứt lên đây, mấy cái tủ đựng đồ cũ mới.
Ninh Việt dùng đèn pin soi đường: "Mọi cẩn thận chân!"
Hồ Đông bước nhanh tới, đặt đèn pha lên bờ tường thấp của hàng rào, vặn chiếu vị trí của thùng gỗ, nước phân trong thùng ai đó đổ , thùng lật nhào ở đằng xa.
Rau trồng trong thùng cũng ai vặt hết lá, chỉ còn những gốc rễ ngắn ngủn lộ bên ngoài.
Tiểu Liêu cầm dụng cụ tới, nghĩ đến bên trong thể chôn xác, vô cùng thương cảm cho hái rau: "Ai tay thối thế ! Bây giờ nhà Khang Tuấn ai?"
Hứa Thiên đeo khẩu trang , khỏi thở dài: "Không thể tưởng tượng cảm giác của ăn rau khi bên trong chôn sẽ như thế nào."
Lúc Ninh Việt vung xẻng xuống , cạn lời với hai : "Hai rảnh quá hả, cho dù chôn ở đây thật thì cũng là chuyện hai ngày nay thôi. Mấy cây rau đó ít nhất cũng mọc mười mấy ngày . Đâu rau mọc xác c.h.ế.t mà sợ."
Hứa Thiên thấy đào đất hùng hổ, vội : "Đội trưởng Ninh, cẩn thận đấy, đất vốn sâu, đừng để xẻng chọc mặt."