Hứa Thiên : "Thật cô thể một nhà thơ trừu tượng đấy!"
Hồ Đông : "Vậy mù màu là Thẩm Nhu? Thật ngờ!"
Ninh Việt lập tức liên hệ bác sĩ khoa mắt đến để kiểm tra cho Thẩm Nhu, nhưng Thẩm Nhu thấy bảng bệnh mù màu, liền chóng mặt, còn cứ kích thích là rõ thứ.
Hứa Thiên : "Lúc cần kiểm tra nữa, cô chắc chắn từng thấy cái , từng loại kiểm tra ."
Thấy khai thác gì từ Thẩm Nhu, họ đành đặt hy vọng ba Thẩm Nhu.
Điều khiến ngờ là, vợ chồng mở quán sủi cảo nữa, mà bỏ trốn, đến ngày hôm mới bắt ở huyện lân cận.
Hứa Thiên chút nghi ngờ: "Họ chạy trốn gì? Chẳng lẽ cũng tham gia g.i.ế.c ?"
Ban đầu ba Thẩm Nhu đều c.ắ.n răng , nhưng Ninh Việt sẽ điều tra giáo viên tiểu học và bạn học của Thẩm Nhu, còn cả bạn bè thích của họ, hai liền yên.
Mộng Vân Thường
Ba Thẩm : "Chuyện đều tại , là di truyền chứng mù màu cho Tiểu Nhu, chỉ mù màu đỏ và xanh lá cây, nhưng con bé còn nghiêm trọng hơn. Hồi nhỏ, ba phát hiện , liền giúp sửa, màu đỏ thành màu xanh lá cây, màu xanh lá cây thành màu đỏ, dần dần cũng quen, sẽ gây chuyện . Năm bốn tuổi, chúng phát hiện Tiểu Nhu cũng phân biệt , cũng dùng cách để huấn luyện con bé, nhưng Tiểu Nhu cố chấp, đến khi lên tiểu học mới học màu sắc chính xác."
Cao Huân : "Đó là màu sắc chính xác đối với bình thường, cô vốn dĩ là mù màu, cái cũng thuộc về khuyết tật! Cũng của cô !"
" khác sẽ cảm thấy con bé vấn đề, thậm chí cho rằng con bé bệnh, đến màu sắc cũng nhận ."
Ba Thẩm thở dài một tiếng: "Hơn nữa thể giấu , con bé thể? Tiểu Nhu nghịch ngợm, đôi khi sẽ cố ý phân biệt theo màu sắc của . thấy một hai cũng , thật chỉ cần con bé học mỹ thuật, cũng nhiều dịp nhận rõ màu sắc như , nhưng con bé thấy mất mặt, mỗi đều phạt con bé. Tuy xót con, nhưng thấy là vì cho con, cũng sẽ giúp đỡ cùng sửa cho con bé, đứa trẻ tính cách ngày càng hướng nội, ít khi chuyện với chúng ."
Hứa Thiên thở dài, cứ sửa, phủ nhận, tâm lý quả thật sẽ vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-479.html.]
"Các cần sự hướng dẫn hơn, các nên đưa cô gặp bác sĩ, an ủi cô đây là vấn đề lớn, ngoài việc qua đèn đỏ đừng nhầm lẫn, những thứ khác dù nhận sai cũng cả."
Ba Thẩm thở dài: "Sau chúng hối hận , thật sự hối hận , nhưng cũng còn cách nào! Con bé ngày càng ngụy trang, mặt chúng giả vờ như chuyện gì, thật lưng..."
Ông tiếp nữa, Hồ Đông liền hỏi: "Thẩm Nhu còn sai chuyện gì khác đúng ? Từng tổn thương khác ?"
"Chắc là , , nhưng chắc là !" Ba Thẩm giống như cũng chắc chắn lắm: " chỉ con bé mê mẩn đôi mắt của khác, còn hỏi chúng tại sinh nó như , mang đến cho nó cả một đời đau khổ. Con bé còn hỏi nó, nếu thể đổi mắt, nó đổi đôi mắt của cho nó . Bởi vì trong nhà chỉ nó là mắt bình thường. Mẹ nó lúc đó chỉ sợ hãi, kịp trả lời, con bé liền ở nhà ầm ĩ các kiểu, nó thương nó."
Ba Thẩm đau khổ : "Lúc đó chúng cho rằng con bé chỉ ầm ĩ thôi, nhưng t.h.i t.h.ể ở hồ Tiểu Đông mất mắt, chúng đều giật , phản ứng đầu tiên là con bé ."
Hứa Thiên chút nghi ngờ: "Vậy các gì hết, chỉ là đoán mò? Vậy các chạy trốn gì? Còn xác định Thẩm Nhu là hung thủ , các đóng cửa bỏ trốn ?"
Môi ba Thẩm run rẩy, hồi lâu mới : "Buổi sáng hôm các đến, nó g.i.ế.c một con gà, dùng... Dùng thủ đoạn tàn nhẫn! Hôm đó các , nó với chúng một thằng bé g.i.ế.c ba đẻ, còn móc mắt ! Bởi vì ba nó luôn đ.á.n.h mắng trừng phạt nó! Còn luôn cảm thấy với nó. Con bé moi nhân bánh từ vỏ bánh sủi cảo , cái ánh mắt đó, thật hình dung thế nào, tóm chúng đều sợ hãi. Giống như đứa con gái ngoan ngoãn của chúng bỗng nhiên biến thành ác quỷ! Hơn nữa hình như con bé dự cảm, khi các bắt , còn dặn chúng nếu con bé bắt, thì tòa soạn cầu cứu, nhất định to chuyện."
Ninh Việt hỏi: "Vậy các tòa soạn? Người của tòa soạn hình như cũng gì, còn đăng thơ của con gái các . Ông và vợ ông lo sợ cũng coi là đồng phạm ?"
Bố Thẩm lắc đầu: "Không , và vợ bàn bạc, đều cảm thấy thể ở Dự Bắc nữa, con bé g.i.ế.c , nếu thả , chắc chắn sẽ động thủ với chúng . Nếu tù, bạn bè đều sẽ đến hỏi, chúng thể đối mặt, liền nghĩ là chuyển nhà ."
Hứa Thiên bật : "Đến lúc , mà vẫn chỉ nghĩ đến thể diện của . Ban đầu ông kể, cảm thấy các ba tuy đúng, nhưng quả thật là vì cho cô , nhưng bây giờ chắc chắn nữa , các rốt cuộc là sợ cô chế nhạo, là sợ bản chế nhạo, ngược màu, gì to tát ? Không vượt đèn đỏ là chứ gì!"
Ba Thẩm cố chấp : " đều , tại nó thể! Nó trách di truyền cho nó, nhưng rõ ràng chịu ảnh hưởng gì cả, chỉ cần lời , luyện tập nhiều sẽ quen thôi. Hơn nữa chúng cũng đ.á.n.h mắng nó, chỉ là bắt nó bảng màu để học thuộc màu, bắt nó vẽ bức tranh bình thường. Cũng ngày nào cũng hành hạ nó như , thể hận chúng đến thế? thấy nó chắc chắn là tà linh nhập ."