Thập Niên 80: Nữ Pháp Y Trong Đại Viện - Chương 504

Cập nhật lúc: 2025-12-08 15:41:04
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hứa Thiên nhún vai:

“Lãnh đạo thèm chấp nhặt với thôi. thấy ông chủ nhiệm đó cũng giống trực ban hôm Cao Huân mê hoặc . Cứ nghĩ là đồng chí , sai thì cũng là trẻ non . bộ dạng thản nhiên, chút sợ hãi của Cao Huân .”

Cô cảm khái hai câu lập tức cúi xuống mở tập ghi chép của Cao Huân. Cô vốn tưởng đó là dạng biên bản như thẩm vấn: câu nào ghi câu đó. — chỉ là vài dòng ngắn gọn: trạng thái tinh thần, phương thức khai sáng, quá trình, kết quả.

Không đối thoại. Không nội dung. Hoàn qua loa.

“Bệnh nhân?” Đội phó Tôn chau mày. “Ý là coi các cô là bệnh nhân tâm lý?”

Hứa Thiên nhướn mày, lật một lượt bộ ghi chép — đều như . Không thêm lời nào, cô cầm văn kiện thẳng đến phòng thẩm vấn.

“Giáo sư Cao, đây là cái gọi là ghi chép chuyện?”

“Có vấn đề gì ?”

Cao Huân ngẩng đầu, giọng nhàn nhạt.

“Pháp y Hứa thật sự mất trí nhớ ? Hay là đang cố giấu chuyện gì? Đến cả cuộc chuyện ngày đó cũng nhớ? chỉ giúp cô giáo Tiêu khai sáng cho các cô thôi. Không thể từng câu từng chữ đều chép .”

Hứa Thiên nghiêng đầu bảo Đội phó Tôn xem Ninh Việt về . Sau đó cô đóng cửa phòng . Bên trong chỉ còn hai khí lập tức trở nên nặng nề.

Cao Huân siết tay:

“Việc hợp quy tắc. Cô gì?”

“Yên tâm. thẩm vấn bằng bạo lực .”

Hứa Thiên mỉm , đẩy văn kiện đến mặt .

“Cao Huân, việc như thế mới là hợp quy tắc. Cô giáo Tiêu nhờ , là lập tức đến tư vấn tâm lý cho chúng ghi chép kiểu qua loa ?”

“Qua loa?” Cao Huân nhướng mày. “ cảm thấy chính quy. Các cô vì cái c.h.ế.t của bạn học mà gặp ác mộng, tư vấn của giúp ích nhiều.”

Anh nhấn mạnh từng chữ: “Đừng đổ việc cô mất trí nhớ lên đầu .”

Hứa Thiên bước tới gần, thấp giọng:

Mộng Vân Thường

“Vậy nghĩ vì mất trí nhớ?”

“Làm ? Cô đập đầu mà.”

Cô cong môi :

. Và vì suýt c.h.ế.t nên hiểu một điều — lúc, giả vờ hồ đồ là cách sống sót nhất. Cho nên mới mất trí nhớ.”

Bàn tay cô đặt lên hồ sơ.

giáo sư Cao… nhất định chạy đến Dự Bắc ? Chỉ để kiểm tra xem thật sự mất trí nhớ ?”

Cao Huân lập tức sững :

“Cô đang linh tinh gì ?”

Ánh mắt khóa mắt cô — tìm sơ hở. cô trừng ngược, sắc bén đến mức khiến lùi .

“Giáo sư Cao, nếu nhớ hết tin ?”

Cao Huân chỉ thoáng căng thẳng một giây, lập tức khôi phục bình tĩnh:

“Vậy thì quá. Mau xem, cô nhớ cái gì? Vì nghi ngờ ?”

Hứa Thiên khẽ bật .

Phản ứng đầu tiên của lên đủ nhiều.

Cao Huân thông minh, quá thông minh — nếu chứng cứ, dù dí d.a.o cổ cũng chẳng khai.

Cuối cùng, buông giọng lạnh nhạt:

“Không chứng cứ thì đừng lãng phí thời gian.”

Hứa Thiên :

“Bạn cùng phòng của chúng sắp tới . Khi họ tới, cùng ôn cuộc trò chuyện ban đầu ?”

Cao Huân vốn im lặng, mà câu khiến bật phản ứng:

“Không cần thiết. Chẳng lẽ họ cũng mất trí nhớ hết cả?”

Hứa Thiên thẳng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-504.html.]

“Tiểu Đào chỉ nhớ tìm cô … nhưng quên sạch nội dung.”

Ánh mắt Cao Huân khẽ nheo :

“Lại là Tiểu Đào. Vậy là cô chỉ liên lạc với , những khác thế nào… mà ở đây đoán mò?”

Giọng trở lạnh như băng:

“Pháp y Hứa, cô đang ngõ cụt. từng giống cô — luôn tìm một để đổ , cho lòng dễ chịu hơn. Có lẽ nên kể chuyện của An Nhiên cho cô.”

Anh thở nhẹ một .

đến bước hy vọng cô điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của An Nhiên. Dù , đó cũng là khúc mắc lớn nhất trong lòng .”

Anh với giọng điệu chân thành, ánh mắt tha thiết, còn cố tình tỏ thông cảm cho việc bản giam . Nếu Hứa Thiên đủ bản lĩnh, lẽ cũng sẽ giống canh gác tối qua—ngỡ rằng đây là một oan khuất.

Cô bước khỏi phòng thẩm vấn thì Ninh Việt trở về. Anh cau mày, giọng nặng như gõ lên mặt bàn:

"Tiểu Hứa, đừng tự tiện một phòng thẩm vấn. Dù hỏi gì thì cũng hợp quy tắc."

Hứa Thiên vội giải thích:

" . Vừa chỉ định dọa thôi, nhưng cảnh giác."

Ninh Việt quanh:

"Đội phó Tôn ?"

Đội phó Tôn đúng lúc từ hành lang bước , trong tay ôm một tập hồ sơ cũ ngả màu thời gian:

"Người xử lý vụ án bốn năm điều . hồ sơ thì vẫn còn, mang đến đây. Không nhiều lắm, ảnh hiện trường, ghi chép thầy cô, bạn học ở đại học y. Ngay cả nhà cũng thừa nhận cô tự sát."

Hứa Thiên mở hồ sơ. Vừa thấy tấm ảnh hiện trường, cô khẽ thở dài. Không khó hiểu vì nhóm bạn ký túc xá ám ảnh đến thế—một quen , c.h.ế.t t.h.ả.m ngay mắt, ai mà hoảng hốt chứ.

Trong tập hồ sơ còn ảnh hai phân của năm cô gái cùng phòng. Hứa Thiên dựa theo từng gương mặt mà nhận diện một lượt, để tránh đến lúc gặp mặt nhận .

Xem xong, cô lật qua những ghi chép liên quan. Chỉ mới lướt vài hàng, mày cô nhíu chặt.

"Tinh thần hoảng hốt? Vô cớ nổi nóng? Tiểu Đào nhắc đến mấy chuyện ."

Ninh Việt trấn an:

"Đã báo cho họ , đợi đến thì hỏi cho rõ. À, liên hệ một bác sĩ tâm thần, giáo sư đầu ngành tỉnh, hẹn hai giờ chiều đến phân cục. Tiểu Hứa, chuyện thể vội."

Hứa Thiên gật đầu. Cô vội, nhưng cô chắc chắn vụ án vấn đề. Chỉ là… chứng cứ đủ, manh mối chắc. Cộng thêm việc cô thẳng với Chủ nhiệm Phùng—càng khiến cô chút đắn đo.

Qua ghi chép, Hứa Thiên nhận thấy nguyên chủ, Tiểu Đào và Tiểu Vũ như hình với bóng. Người với An Nhiên nhất là Lý Mỹ Nguyệt. Còn Trần Hiểu Lan khác hẳn, kiểu sống tự lập, ít khi thiết với ai.

Trong lời kể đó của Lý Mỹ Nguyệt, tâm trạng An Nhiên biến hóa như thời tiết: lúc bình thường thì thiện, hào phóng; lúc tệ thì lóc, tự trách xinh , giỏi giang. Cô nhiều nhắc đến Cao Huân—rằng quá ưu tú, còn thì xứng.

Hứa Thiên xem đến đây mà chỉ chống trán:

Cô gái … ngốc một cách đau lòng. Rõ ràng bạn gái, vẫn cố chấp buông, còn nghĩ là do bản quá kém.

Cô đặt tập hồ sơ xuống, đang định gọi cho Lý Mỹ Nguyệt thì ngoài cửa tiếng gõ:

"Đội phó Tôn, đồng chí nào tên Hứa Thiên ? Bên ngoài cô gái tìm."

Hứa Thiên sững . Mới hơn mười giờ sáng, chẳng lẽ Tiểu Đào tới sớm ?

, thấy ngoài thì sáng bừng mắt:

"Lý Mỹ Nguyệt! Cậu đến nhanh thế?"

Lý Mỹ Nguyệt xinh như bước từ tạp chí thời trang: áo khoác gió màu be, áo len cổ lọ trắng, quần đen, giày cao gót, tóc xoăn nhẹ, túi đỏ rực nổi bật. Gần như bất kỳ ai ngang cũng vài .

nghiêng thông báo dán tường, chân trái xoay xoay mũi giày. Nghe tiếng gọi, cô , thoáng ngẩn một giây bật :

"Hứa Thiên? Là thật hả? Cảm giác như biến thành khác . Nếu gặp ngoài đường chắc tớ dám nhận."

Hứa Thiên thầm. Không nhạy bén —cô vốn còn là " " nữa.

"Cậu cũng khác mà. Xinh hơn hồi học nhiều."

Lý Mỹ Nguyệt tỏ vô cùng vui:

"Được khen là tớ thích nhất!"

 

 

 

 

Loading...