Thập Niên 80: Nữ Pháp Y Trong Đại Viện - Chương 506
Cập nhật lúc: 2025-12-08 15:41:06
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tớ đang mà!" Lý Mỹ Nguyệt mất kiên nhẫn.
"Tớ thấy cô lên sân thượng. Chưa đến mười phút thì tiếng hét lầu. Tớ xuống từ cửa sổ thì thấy ba các đang vây quanh t.h.i t.h.ể của An Nhiên. Tớ sợ đến ngây . Ngồi ngẩn mấy phút mới chạy xuống, thì đụng cô giáo Tiêu. Bà thẳng, đờ đẫn, như thấy tớ. Tớ còn xông đến An Nhiên xảy chuyện , bà chú ý, cứ thế mà ."
Hứa Thiên cau mày:
"Chẳng An Nhiên ngã ngay ký túc xá ? Không cửa , cô giáo Tiêu chắc chắn ngang qua thi thể. Cậu thấy bà bước qua với vẻ mặt gì?"
"Bà giống như thấy gì cả. Như mộng du, hoảng hoảng hốt hốt mà ."
Hứa Thiên thoáng khựng :
"Lúc đó nghi ngờ ? Theo ghi chép thì hôm đó là buổi trưa thứ tư. Thời điểm đó cô giáo Tiêu đến khu ký túc để gì? Tại hoảng hốt mà chạy ?"
"Tớ nghi chứ… nhưng tớ mở miệng thế nào. Với tớ cũng dối, tớ sợ hỏi tới nơi, nghi ngờ tớ."
Hứa Thiên đ.á.n.h giá cô bằng ánh mắt sâu hơn:
"Mỹ Nguyệt, ăn buôn bán thì thường quyết đoán hơn. Còn bây giờ trông chẳng giống sợ sợ . Với một bạn c.h.ế.t, phản ứng đầu tiên của là dối? Cho dù , thì cũng chẳng cả. Chỉ là thấy An Nhiên lên lầu, gặp cô giáo Tiêu xuống lầu — cùng trạng thái thất thần. Ai nghi ngờ vì ?"
Lý Mỹ Nguyệt dụi mạnh điếu thuốc, vẻ mất kiên nhẫn lộ rõ:
"Lúc đó tớ chỉ là sinh viên năm nhất, từng gặp chuyện lớn. Thấy An Nhiên c.h.ế.t, tớ sợ là đúng ! Nói nhiều thì càng sai nhiều!"
Cô chằm chặp Hứa Thiên, cố tỏ tủi xen lẫn cứng rắn.
"Còn gì nữa ?" Hứa Thiên hỏi chậm rãi.
"Hôm đó An Nhiên gì? Có về ký túc xá ? Có ăn cơm với ? Cậu kể từ sáng tới lúc xảy chuyện."
"Không gì đặc biệt!" Lý Mỹ Nguyệt đáp.
"Sáng tớ mua bánh trứng cho cô , cô pha sữa học. Trưa tớ rủ ăn cơm thì cô bảo việc. Tớ ăn xong, về ký túc xá giặt đồ. Khi lên sân thượng phơi thì thấy An Nhiên đang lên đó. Cô về phòng . Tớ buồn ngủ nên gọi. Ai ngờ cô xảy chuyện…"
Khuôn mặt cô ngập đau đớn. Tay vô thức mò túi, định rút t.h.u.ố.c nhưng ném trong túi một cách bực bội.
"Tớ luôn nghi cô giáo Tiêu gì đó với An Nhiên. lúc đầu tớ dám khai. Giờ thì càng khó. Cậu hiểu mà Tiểu Thiên… tớ hối hận lắm. Nếu lúc tớ kéo An Nhiên , hỏi một câu, cùng cô lên sân thượng… lẽ khác. tớ sợ phiền, im lặng về. Tớ sợ sẽ trách móc."
Hứa Thiên gật nhẹ:
"Tâm lý đó tớ hiểu. Ngoài những điều , còn gì bất thường ?"
"Tớ !" Lý Mỹ Nguyệt gắt.
"Thời gian đó cảm xúc An Nhiên , ngày nào cũng bất thường. Tớ còn nữa?"
Hứa Thiên chợt nhớ đến chi tiết Lý Mỹ Nguyệt từng hai nhắc tới Cao Huân. Ánh mắt cô sắc :
"Cậu cảm giác gì với Cao Huân?"
"Hả?" Lý Mỹ Nguyệt nhướn mày.
"Tớ thì cảm giác gì với ?"
"Ý tớ là thế nào về chuyện của Cao Huân và An Nhiên."
"Tớ chẳng gì. An Nhiên nên cố chấp như thế. Người ý thì đừng dây dưa. Tớ còn thấy Cao Huân xử lý cũng chẳng gì — thích thì cắt liên lạc luôn. Đằng để An Nhiên hiểu lầm."
Hứa Thiên thẳng cô, giọng chậm :
"Mỹ Nguyệt… đó như ."
Lý Mỹ Nguyệt sững : "Hả? Tớ gì cơ?"
Hứa Thiên thẳng cô :
"Cậu từng An Nhiên thích Cao Huân là tự lượng sức , còn cho rằng Cao Huân vấn đề gì hết. Cậu quên ? Bốn năm , khi chuyện xảy , cảnh sát hỏi tất cả chúng . Chính là , thậm chí còn ám chỉ An Nhiên vấn đề về tinh thần."
Lý Mỹ Nguyệt hạ chân xuống, nhíu mày:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-506.html.]
"Lúc đó tớ cũng sai. An Nhiên quá cố chấp, chẳng khác gì một bệnh nhân thần kinh. Bây giờ thì khác —tớ yêu đương , cũng gặp loại đàn ông tồi, nên suy nghĩ tự nhiên đổi. Tớ An Nhiên chắc là kiểm soát bản … và Cao Huân cũng chắc vô tội như vẻ ngoài ."
"Cậu còn nhớ Cao Huân gì với khi chuyện năm đó ?"
Lý Mỹ Nguyệt cố lục ký ức, cuối cùng vẫn lắc đầu bất lực:
"Không nhớ. Chỉ nhớ khuyên chúng nghĩ thoáng . Nói chuyện gì đó… , còn là cô giáo Tiêu sắp xếp để gặp. Tuy tớ thích đàn ông kiểu , nhưng công nhận là bác sĩ tâm lý năng lực. Sau buổi trò chuyện đó tớ còn gặp ác mộng nữa."
Những lời gần giống hệt những gì Tiểu Đào — là chuyện, nhưng nội dung cụ thể thì ai nhớ nổi.
Hứa Thiên lấy cớ rót nước bước ngoài. Cô thấp giọng hỏi Ninh Việt:
"Bác sĩ tâm lý thể thôi miên mạnh đến mức thật ?"
Ninh Việt trấn an:
Mộng Vân Thường
"Đừng vội. Đợi giáo sư đến, chúng sẽ xem từ đầu."
Anh liếc trong phòng:
" thấy Lý Mỹ Nguyệt giống vấn đề. Bạn cùng phòng thiết nhảy lầu, mà cô dám thấy. Nếu , ai cũng sẽ nghĩ cô m.á.u lạnh, thậm chí trách móc. Không dám cũng dễ hiểu. Nếu cô thật sự liên quan đến cái c.h.ế.t của An Nhiên, cô chẳng chạy đến đây nhanh như ."
Hứa Thiên vẫn yên:
" thư nặc danh gửi cho cô là ? Trong thư cô liên quan tới cái c.h.ế.t của An Nhiên. Người gửi là ai? Chẳng lẽ cũng là Cao Huân?"
Nói đến đây, cô cảm thấy sống lưng lạnh .
"Đội trưởng Ninh, lúc đầu nghi Cao Huân cố tình kéo vụ án. nếu xử lý cô giáo Tiêu, cả trăm cách. Dựa lòng tin của bà , đưa bà bệnh viện tâm thần cũng khó."
Ninh Việt khựng , gật đầu:
"Nếu thôi miên các em đến mức quên cả một đoạn ký ức… thì thật sự năng lực đó. Rốt cuộc em đang nghi gì?"
Hứa Thiên siết chặt tay, giọng trầm xuống:
" gặp cô giáo Tiêu. Bà vẫn giảng dạy bình thường bao năm qua, chỉ vài câu suy sụp đến mức đó?"
"Em nghi bà giả vờ?"
Ninh Việt lắc đầu.
"Ban đầu mất trí nhớ là giả thì chắc . đó cơ thể run lẩy bẩy, ánh mắt đờ đẫn… giống diễn. Chờ giáo sư đến chuyện vẫn hơn."
Hứa Thiên cũng sợ ép quá sẽ đẩy cô giáo Tiêu ngõ cụt, nên đành chờ.
Lúc Lý Mỹ Nguyệt bước :
"Tiểu Thiên, tớ về ?"
"Tiểu Đào đang tới , gặp ? Với chúng còn xong."
Lý Mỹ Nguyệt siết quai túi xách, giọng mất kiên nhẫn:
"Những gì cần tớ hết , còn gì nữa chứ?"
Hứa Thiên mỉm , hạ giọng nhẹ bẫng:
"Căng thẳng gì? Tớ chỉ bảo nghiệp ăn , tính hỏi thăm chút. Làm ăn kiếm lắm hả?"
Như bật công tắc, Lý Mỹ Nguyệt lập tức thả lỏng:
"Tiểu Đào kể đúng . Cậu ăn thì tớ dẫn . Giờ gì cũng tiền. Không cần đầu tư nhiều, cầm vài trăm đồng theo tớ xuống phía Nam nhập hàng, về là lời gấp đôi. Chạy vài chuyến là gom đủ vốn mở cửa hàng luôn."