Thập Niên 80: Nữ Pháp Y Trong Đại Viện - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-12-08 15:41:07
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ninh Việt cảnh đó, liền phối hợp ngay. Anh bĩu môi diễn xuất:

"Tiểu Hứa, đừng mấy chuyện viển vông đó. Bao nhiêu cục còn chen nổi. Em nghiệp phân về đây, phúc lợi , trọng dụng, tiền đồ rộng mở. Buôn bán gì chứ… đúng là việc đàng hoàng—"

Nói đến đây mới nhớ , liếc Lý Mỹ Nguyệt ngượng nghịu:

"À… ý chê. Ý là Tiểu Hứa hợp với công việc trong cục hơn."

Anh dặn dò vài câu như cấp mực quan tâm cấp , lập tức rút lui.

Vừa khuất tầm mắt, Lý Mỹ Nguyệt hừ mạnh:

"Không việc đàng hoàng cái gì? Tớ đúng là mù mới thấy gã đó tệ. Trời đất ơi, suy nghĩ gì mà cổ hủ! Người ăn phía Nam ở biệt thự, uống rượu Tây, sống sung sướng hơn mấy cái cục nhỏ bé của các cả trăm . Không tầm !"

Hứa Thiên thầm vì Ninh Việt diễn quá đạt, ngoài mặt vẫn hùa theo than phiền.

"Ghen tị thật đấy. Trẻ là bà chủ. Với , dẫn ăn cũng giỏi lắm. Hai quen lâu ? Hồi học ?"

Sắc mặt Lý Mỹ Nguyệt đột ngột trầm xuống:

"Tiểu Đào gì với thế? Mẹ nó, tớ nên tin cô ! Chuyện gì cũng thích thêm mắm dặm muối. Người đến tìm tớ là ba dượng tớ. Vậy mà mấy rỗi đồn tớ bao trai! Buồn thật! Cô tin thì thôi, còn cũng tin hả? Cậu là cảnh sát đó, gì cũng tin ?"

"Xin , tớ chỉ hiểu vì bỏ việc mà buôn bán, ý gì khác."

Lý Mỹ Nguyệt bật khẩy, nhưng mắt thì run:

"Tớ thích thì ? Các nhà nước, lúc nào cũng cho rằng bọn tớ đầu cơ trục lợi. bây giờ nhà nước ủng hộ kinh tế cá thể, tớ ăn đàng hoàng, vi phạm pháp luật. Cậu quản tớ ăn với ai ?"

Hứa Thiên khuôn mặt đỏ bừng của cô , càng càng thấy gì đó sai sai. Bất kể lá thư là ai gửi, Lý Mỹ Nguyệt rõ ràng chột — vứt thư, hỏi tin lung tung, còn chạy đến gặp Tiểu Đào với Trần Hiểu Lan.

"Cậu hiểu nhầm . Làm ăn chính đáng thì coi thường? kiếm nhiều tiền, còn dễ coi thường tụi tớ ăn lương c.h.ế.t mới đúng." Hứa Thiên nhẹ giọng, cố gắng xoa dịu: "Tớ khâm phục dũng khí của . Dù ba dượng dẫn dắt thì vẫn bản lĩnh. Giờ hai còn hợp tác ? Hay chia ?"

Lý Mỹ Nguyệt khựng một nhịp tự nhiên đưa tay lên sờ cổ:

"Bây giờ tớ tự mở cửa hàng. Tiểu Thiên, đến thì tớ sẽ giúp. Đừng tin mấy lời đồn vớ vẩn."

"Hóa tin đồn lúc khiến tổn thương thật." Hứa Thiên thẳng . "Ba dượng gì khiến khác hiểu lầm ? Ông đến tìm chẳng cũng chỉ đưa đồ thôi ? Sao thành chuyện khó ? Tin đồn bắt đầu từ bao giờ?"

Ánh mắt Lý Mỹ Nguyệt lóe lên một tia dữ dội, nhưng giọng tỏ vẻ nhẹ nhàng:

"Ba tớ ly hôn, tớ theo . Ba dượng đối xử với tớ , như ba ruột . Chắc hiểu lầm. Đều qua . Ông mất lâu . Đừng nhắc chuyện nữa."

"Qua đời ư?" — Hứa Thiên cau mày.

"An Nhiên chuyện ? Và tin đồn nhắm rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?"

Chỉ một câu hỏi thôi, mà bộ vẻ mặt của Lý Mỹ Nguyệt vỡ vụn trong chớp mắt. Sự căm hận lộ rõ khi nhắc đến tên An Nhiên — thứ mà Hứa Thiên hề ngờ tới. Từ đầu cô luôn cho rằng chủ mưu là cô giáo Tiêu, xúi giục hoặc dung túng là Cao Huân. Không ngờ Lý Mỹ Nguyệt cũng động cơ.

"Mỹ Nguyệt, đúng là An Nhiên kể chuyện đó với khác, ?"

Lý Mỹ Nguyệt giật vai, sắc mặt xám ngoét. Cô kéo túi xách lên vai hệt như chạy trốn:

"Tớ . Những gì cần tớ hết . Tớ nhắc mấy chuyện bẩn thỉu nữa."

Hứa Thiên chặn cô , chỉ bình thản phía lưng:

"Mỹ Nguyệt, ai gửi lá thư đó cho ?"

Mộng Vân Thường

Lý Mỹ Nguyệt lập tức phắt , trừng mắt đầy hoảng loạn:

"Là ? Là gửi đúng ? An Nhiên gì với ? Cô chẳng thành thực vật ?!"

Hứa Thiên ngạc nhiên vì Lý Mỹ Nguyệt dễ dàng khơi đúng điểm yếu như . Rõ ràng lá thư đó là ác mộng của cô .

trả lời câu hỏi, chỉ hạ giọng:

"Cậu tớ đổi chuyên ngành sang pháp y ?"

Toàn Lý Mỹ Nguyệt cứng như đá:

"Cậu… từ ? Không thể nào."

"Có gì mà thể?" Hứa Thiên từng bước về phía cô . "Ngày đó tớ cô thế cô, gì cũng chẳng ai tin. Giờ tớ là cảnh sát, đương nhiên điều tra thứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-507.html.]

Lý Mỹ Nguyệt lùi theo bản năng, sợ đến mức giọng run run:

"Đừng… đừng qua đây."

Hứa Thiên bật nhẹ:

"Yên tâm, tới lúc còng tay . tớ cũng thể để . Khai thật thì khoan hồng, cố chấp thì xử lý nghiêm. Tớ tin đến Cục cảnh sát thế kể hết. Gánh nặng giữ trong lòng lâu … kiếm bao nhiêu tiền cũng thoải mái , đúng chứ?"

Hai câu cuối, giọng Hứa Thiên trầm xuống, thành thật và thẳng thắn.

Lý Mỹ Nguyệt như hóa đá. Và , viền mắt đỏ lên.

im lặng lâu… lâu… cuối cùng nghẹn giọng:

"An Nhiên do tớ g.i.ế.c. … tớ thật sự g.i.ế.c ."

Hứa Thiên sững :

"Ai?"

Lý Mỹ Nguyệt cô chăm chăm, hỏi ngược trong tuyệt vọng:

"Lá thư đó… thật sự do ?"

Hứa Thiên thở dài. Cô vốn chỉ dọa, ngờ Lý Mỹ Nguyệt hoảng sợ đến thế. Nhìn đôi mắt đỏ hoe , cô quyết định thật:

"Mỹ Nguyệt… thật tớ cũng luôn điều tra nguyên nhân An Nhiên ngã lầu. vài tháng tớ vật nặng rơi trúng đầu, viện mấy ngày, bây giờ chuyện cũ nhiều cái nhớ ."

Lý Mỹ Nguyệt ngơ :

là… gửi thư cho tớ ?"

"Trong thư rốt cuộc gì? Tại vứt nhanh như ? Sao xem chữ ?"

Lý Mỹ Nguyệt khổ, giọng lạc :

"Làm xem ? Toàn là chữ cắt từ báo. Trên đó tớ g.i.ế.c … còn tớ liên quan đến cái c.h.ế.t của An Nhiên. Tớ sợ lắm. Không ai . Tớ từng gặp … nhưng Cục cảnh sát thành phố, tớ dám tự chui đầu ?"

Hứa Thiên chỉ tay về phía phòng thẩm vấn:

"Cậu g.i.ế.c . Vậy điều tra rõ ràng. Đi thôi. Nói hết . Trong lòng sẽ nhẹ hơn."

Lý Mỹ Nguyệt bất động, nước mắt dâng lên:

"Thật … lúc quyết định đến đây tớ tự thú. thấy … tớ dám nữa. Những chuyện ngu ngốc năm đó… giờ hối hận cũng kịp ."

Hứa Thiên và Ninh Việt lặng , khí trong phòng như đông đặc bởi sự thật kinh hoàng hé lộ.

Hứa Thiên bàng hoàng lặp , giọng run rẩy: "Mỹ Nguyệt... ý là, gã bác sĩ tâm lý đó mượn danh nghĩa 'trị liệu', đóng vai cha dượng để khai sáng cho , bắt mô tả chi tiết những xâm hại... dùng chính những ký ức đau đớn đó để cưỡng đoạt thật ?"

Lý Mỹ Nguyệt nở một nụ trống rỗng: "Chính xác là như ."

Nhìn nụ , Hứa Thiên cảm thấy nhói lòng. Hóa , lớp vỏ bọc bất cần, Lý Mỹ Nguyệt còn mang nỗi đau sâu hoắm hơn cả An Nhiên. "Cậu hề phản kháng? Tại báo cảnh sát?"

Mỹ Nguyệt thản nhiên c.ắ.n móng tay, ánh mắt lơ đãng: "Cậu là cảnh sát, đương nhiên tin pháp luật. tớ báo cảnh sát để gì? Tớ tìm đến Cao Huân vốn chẳng mang tâm địa . Tớ chỉ chứng minh cho An Nhiên thấy: đàn ông cô tôn thờ, mà cô dùng thủ đoạn mới , tớ chỉ cần vẫy tay là gã sẽ bò rạp chân tớ."

Giọng cô trầm xuống, đầy vẻ tự giễu: "Chỉ là tớ ngờ, Cao Huân – kẻ mang vẻ ngoài lịch lãm, tri thức là một con quỷ biến thái. Gã ăn sạch tớ ngay trong văn phòng ngay tư vấn đầu tiên. nghĩ , tớ cũng chẳng thiệt thòi gì, dù gã cũng 'sạch sẽ' hơn lão cha dượng già nua đó."

Nhắc đến cha dượng khuất, Hứa Thiên chợt nhận điều gì đó: "Mỹ Nguyệt, từng g.i.ế.c ... Đừng với tớ đó chính là..."

"Phải, là lão ." Mỹ Nguyệt cắt lời, đôi mắt lóe lên tia hận thù. "Lão già đó chỉ giày vò tớ, lão còn định biến tớ thành công cụ để 'tiếp khách' kiếm tiền."

"Tiếp khách?" Ninh Việt sững sờ: "Còn cô? Bà để yên ?"

"Mẹ ư? Bà chỉ cần tiền, ai bán quan trọng." Mỹ Nguyệt nhạt. "Hôm đó ở Thâm Quyến, lão đưa xem một căn hộ cao cấp, hứa sẽ sang tên cho nếu khiến đám khách hàng của lão 'vui vẻ'. Lão từng thề thốt yêu , nhưng hóa lão chỉ coi như một con điếm cao cấp để trục lợi. Trong cơn uất hận, đẩy lão từ lầu xuống."

Cô run rẩy, giọng lạc : "Những ngày đó là ác mộng. Tớ định tìm Cao Huân trị liệu, nhưng nhận lá thư nặc danh đe dọa. Các cảm giác mỗi khi tiếng còi xe cảnh sát, tớ tưởng đến bắt ?"

 

 

 

 

Loading...