Thập Niên 80: Nữ Pháp Y Trong Đại Viện - Chương 514

Cập nhật lúc: 2025-12-08 15:41:14
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Hiểu Lan hừ lạnh, tay định dập cửa phũ phàng, nhưng Hứa Thiên nhanh chân chặn . Cô thèm Hiểu Lan mà gọi với bên trong: "Giáo sư Cao, chẳng cửa nhà luôn rộng mở đón ? Sao bây giờ định trốn tránh lưng một cô gái thế?"

"Anh bao giờ thế với cô!" Trần Hiểu Lan trợn trừng mắt, sự căm hận bốc lên ngùn ngụt như thể Hứa Thiên là kẻ thứ ba phá hoại tổ ấm.

Hứa Thiên cảm thấy một sự vô lý đến nực . Cô và nguyên chủ vốn chẳng xích mích, Tiểu Đào cũng từng nhắc tới mâu thuẫn giữa họ, mà thái độ của Hiểu Lan cứ như thể đang bảo vệ lãnh địa tình yêu của .

"Cao Huân ở nhà ?"

Lúc , Cao Huân mới chậm rãi bước từ sảnh tiền. Hắn diện chiếc sơ mi trắng xắn cao ống tay, phong thái lịch lãm nhưng vẫn đượm chút mệt mỏi, nở nụ điềm tĩnh với Hứa Thiên: "Xin , bận chăm sóc ."

Hứa Thiên nhíu mày: "Mẹ ?"

"Bà tai nạn, liệt nửa mấy năm . Tiểu Hứa, cửa văn phòng luôn chào đón cô, chứ từng bảo cô tìm đến tận nhà phiền ."

Hứa Thiên nhún vai, giọng chút nể nang: " cũng rảnh mà đến đây. chẳng đình chỉ công tác ? Đình chỉ mà vẫn gọi điện 'giải tỏa tâm lý' cho , thậm chí còn cố tình để thấy giọng Hiểu Lan... Giáo sư Cao, nên hiểu hành động đó là đang khát khao tìm đến tận cửa chứ?"

Cao Huân thở dài, ánh mắt bỗng trở nên ôn hòa đến lạ lẫm: "Cô nghĩ nhiều quá . Chuyện đình chỉ chỉ là tạm thời thôi. Hiểu Lan đến thì cúp máy ngay, kịp chào cô một tiếng. đến thì mời ."

Sự biến chuyển trong giọng điệu của khiến Hứa Thiên sởn gai ốc. Mới hôm qua họ còn là kẻ thù đội trời chung, cuộc điện thoại ban nãy vẫn còn nồng nặc mùi khiêu khích, mà giờ đây tiếp đón cô như một bạn cũ.

"Anh quan hệ gì với cô ?" Hứa Thiên chỉ thẳng Trần Hiểu Lan.

Mộng Vân Thường

"Chúng chỉ là bạn bè bình thường!" Hiểu Lan gắt lên. "Không cần giải thích với hạng như cô!"

Hứa Thiên mỉa: "Bạn bè 'bình thường' mà coi nhà như nhà thế ? Tiện tay gớm nhỉ?"

Hứa Thiên lách bước , Hiểu Lan vẫn cản nhưng Cao Huân nhẹ nhàng vỗ vai cô : "Hiểu Lan, để cô . Chuyện gì qua thì cho qua."

Hứa Thiên nhướng mày: "Cái gì qua ? và cô thù oán gì cho qua?"

Trần Hiểu Lan Cao Huân kéo , nhưng vẫn Hứa Thiên bằng đôi mắt tóe lửa: "Cô... đúng là kẻ quên."

Hứa Thiên khựng . Chẳng lẽ thực sự thù? Cô nhếch môi: "Vì chấn thương đầu nên mất trí nhớ thật . Hôm nay tìm Cao Huân chính là để nhờ chữa trị đây."

Hiểu Lan định gì đó nhưng Cao Huân đẩy cô về phía phòng ngủ bên trái: "Giúp chăm một chút, để chuyện riêng với Tiểu Hứa."

Hiểu Lan ngoan ngoãn lời như một chú cừu non, xoay bước phòng. Cánh cửa hé mở đóng nhanh chóng, nhưng Hứa Thiên kịp thấy hình ảnh một bà cụ gầy gò trơ xương bất động giường.

"Đi phòng việc chuyện ." Cao Huân hiệu mời cô.

Căn hộ của bày biện ngăn nắp đến mức khô khan. Phòng khách nhỏ, điểm xuyết một chậu lan quân tử. Trái ngược với phòng ngủ u ám phía Bắc của bà cụ, phòng việc của ở hướng Nam, tràn ngập ánh nắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-phap-y-trong-dai-vien/chuong-514.html.]

Hứa Thiên nhíu mày, cảm thấy chút xót xa cho già. "Mẹ ngoài tắm nắng ?"

Cao Huân như suy nghĩ của cô: "Mẹ ghét ánh nắng, bà chói mắt lắm. Pháp y Hứa, cô định dựa điểm để kết luận bất hiếu đấy ?"

"Đương nhiên . Tự tay chăm sóc liệt là kỳ tích ."

Cao Huân mỉm, đẩy cửa phòng việc tao nhã với tủ sách bằng gỗ gụ và tranh thủy mặc. Hắn chỉ chiếc ghế (ghế sofa dài) chuyên dụng phía bàn: "Ngồi . Cô thực sự tìm để khôi phục trí nhớ?"

Hứa Thiên xuống, nhưng ghế mà thẳng lưng đầy cảnh giác: "Nếu thì ngại. tại dẫn dụ đến đây bằng Hiểu Lan?"

Cao Huân cô với ánh mắt mập mờ, đầy vẻ lộ liễu: "Nếu cô thấy giọng Hiểu Lan, liệu cô đến đây ? Ai dẫn dụ ai còn , Tiểu Hứa."

Hứa Thiên thẳng vấn đề: "Anh và Trần Hiểu Lan bắt đầu từ khi nào?"

"Cô khó quá đấy. Cô là bạn học cũ của cô, còn là đồng nghiệp. Cô gặp đưa khám, thấy vất vả nên thường xuyên đến phụ giúp. Đừng suy nghĩ bậy bạ, cứ một nam một nữ ở cạnh quan hệ nam nữ ."

Hứa Thiên lạnh: "Cô dạy học ở vùng núi hẻo lánh, 'tình cờ' gặp ở bệnh viện tỉnh thành ? Trùng hợp đến mức khó tin đấy!"

"Nếu thì ? Chẳng lẽ đạo diễn tất cả?" Cao Huân vẻ mặt bất lực. "Tiểu Hứa, thành kiến khiến cô mù quáng . Hiểu Lan là cô gái đơn thuần, kiên trì bám trụ ở nơi điện nước để dạy học. Một tình cờ thấy khốn đốn vì già mà đến giúp đỡ, một cô gái như thế, cô bảo từ chối ?"

Hứa Thiên xong lời giải thích gượng gạo của Cao Huân thì bật khan: "Vừa nãy còn quan hệ, bây giờ bảo ' thể từ chối'? Giáo sư Cao, da mặt của chắc còn dày hơn cả tường thành sở tỉnh đấy."

Cao Huân vẫn duy trì thái độ điềm tĩnh đến phát bực, hạ giọng đầy từ tính: "Tiểu Thiên, đừng hiểu lầm . vụ cô giáo Tiêu khiến cô sốc và nảy sinh định kiến..."

Hứa Thiên gạt phắt , ánh mắt sắc như dao: "Xin , Giáo sư Cao. Hãy gọi là Tiểu Hứa hoặc Pháp y Hứa. Đừng dùng cái tên đó, ghê tởm lắm."

Hắn càng tỏ vẻ bao dung, giọng mềm mỏng như rót mật tai: "Tiểu Thiên, cô đang giận dỗi ..."

Hứa Thiên nhíu mày. Tên điên ? Hắn đang cố tình chơi trò mập mờ, tạo một bầu khí mật giả tạo để gì? Cô cảm nhận một sự nguy hiểm đang rình rập, liền nhanh chóng dậy tiến về phía cửa.

"Tiểu Thiên, cô định ?" Cao Huân cũng vội vàng đuổi theo.

Hứa Thiên chẳng thèm để ý, cô đột ngột giật mạnh cánh cửa phòng việc. Một tiếng "oái" vang lên, Trần Hiểu Lan đang ghé tai lén mất đà suýt ngã nhào trong. Cô loạng choạng vịn khung cửa, ngẩng lên Hứa Thiên bằng đôi mắt đầy oán hận: "Cô cái quái gì ?"

Hứa Thiên khoanh tay, lạnh lùng đáp trả: " hỏi cô mới đúng. Muốn thì đường hoàng mà , lén lút như kẻ trộm thế?"

 

 

 

 

Loading...