Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười - Chương 261: Kẻ trộm thực sự
Cập nhật lúc: 2025-12-22 08:20:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đám lập tức xôn xao!
Đại ca đại! Đó chính là biểu tượng của sự giàu sang và quyền lực, là món hàng xa xỉ mà ai cũng , trị giá hơn hai vạn tệ một chiếc đấy!
Họ đang ở trong một lễ đường xem phim, thấy tiếng gào thét của đàn ông, nhân viên công tác phản ứng nhanh, lập tức bảo đóng cửa chính , giữ tất cả khán giả ở bên trong lễ đường. Ước chừng 50-60 , hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn, ồn ào.
Người đàn ông mất điện thoại là một gã béo bụng phệ, mồ hôi nhễ nhại cố chen qua đám đến chỗ nhân viên công tác. “Cái Đại ca đại của chuông reo đấy, gần đây điện thoại ? Anh mau gọi thử , đây .”
“Được, !” Nhân viên công tác đáp ứng nhanh. Việc cấp bách là tìm món đồ, nếu rạp chiếu phim gánh nổi trách nhiệm .
Sau khi một thanh niên cầm điện thoại chạy , gã béo mất đồ gào lên: “Mọi im lặng ! Đừng ồn nữa, ồn quá thấy gì cả!”
Giọng điệu gã hách dịch, cứ như thể ai cũng nghĩa vụ giúp gã tìm đồ .
Trong đám , Giả Thục Phân đảo mắt khinh bỉ. Giây tiếp theo, bà cảm thấy xô mạnh một cái. “Ối chà!” Bà loạng choạng vững , c.h.ử.i bới theo bóng lướt qua: “Đồ thần kinh! Mắt để đỉnh đầu ? Vội về đầu t.h.a.i bụng mà gấp thế!”
Những khác cũng đụng trúng, bực bội phụ họa: “Phải đấy, mấy mà cũng chen lấn.” “Có hơn hai vạn tệ thôi mà cuống lên thế ?” “Đâm hỏng , cho khỏi rạp !”
Mọi cùng mắng mỏ Giả Thục Phân thấy hả đôi chút. Bà vỗ vỗ quần áo và cái túi xách, bỗng cảm thấy gì đó đúng.
Sao cái túi xách của bà nặng thế ? Cứ như chứa một cục gạch bên trong . Trong đầu bà chợt hiện lên lời Ôn Ninh từng khi từ chối mua điện thoại: “Vừa đen dài trông như cái điều khiển từ xa, nặng như cục gạch, tín hiệu kém...”
Giả Thục Phân kinh hãi mở cái túi bện sọc trắng xanh của , lù lù bên trong là một "cục gạch" đen sì dài ngoằng!
Ngay đó, "cục gạch" phát tiếng chuông nhỏ nhưng đủ để xung quanh thấy. Giả Thục Phân sợ quá vứt luôn cái túi xuống đất.
Đồng thời, những xung quanh cũng tỏ vẻ kinh hãi, tản xa, tạo thành một trống quanh hai bà cháu.
Bà là kẻ trộm!
Giả Thục Phân: “...” Mẹ kiếp nhà nó chứ.
Gã béo mất đồ vội vàng chạy tới, quý trọng nhặt cái Đại ca đại lên, cẩn thận xem hỏng hóc gì . Giả Thục Phân vội vàng thanh minh: “Không lão nương trộm ! Vừa nãy kẻ thừa lúc hỗn loạn nhét túi , còn đang sợ tim đây !”
ai mà tin bà chứ. Gã béo cất món đồ , chỉ trích bà: “Cái bà già , thấy đồ của quý nên định ăn cắp đúng ? Không ngờ tiếng chuông bà lộ tẩy nhé! là đồ nhà quê thấy sự đời!”
Gã sang Tiểu Ngọc bên cạnh với ánh mắt khinh miệt: “Dắt theo cháu gái mà còn ăn trộm, sợ dạy hư con trẻ !”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Giả Thục Phân và Tiểu Ngọc, một già một trẻ, hai khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Tiểu Ngọc phồng má, thở phì phì: “Bà nội cháu kẻ trộm!”
Gã béo bĩu môi: “Đồ tìm thấy trong túi bà nội mày, chối cũng vô ích. Người báo công an , cứ đợi công an đến .”
“Đừng sợ,” Giả Thục Phân an ủi cháu gái, “Gặp công an thì gặp, bà từng thì bà sợ!” Bà nhận gã béo là kẻ đầu óc minh mẫn, bà lười lý lẽ với gã.
Bà im lặng nhưng , vì bắt đầu kêu gào: “Tìm kẻ trộm thì mở cửa chứ, còn về nấu cơm.” “ đấy, chồng sắp tan .”
Gã béo thì cứ chằm chằm Giả Thục Phân rời. Nhân viên công tác thấy tình hình sắp mất kiểm soát, định bụng mở cửa thả .
Giả Thục Phân đồng ý. Bà lập tức lao cửa, gã béo lách qua lách ngăn bà, Giả Thục Phân dẫm thẳng chân gã một cái mới chắn cửa.
“Không ! Không ai hết! Kẻ trộm thật sự vẫn đang lẩn trốn trong các !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-261-ke-trom-thuc-su.html.]
Gã béo đau đớn ôm chân, mặt mày nhăn nhó: “Kẻ trộm là bà chứ ai, bà còn loạn lên thế!”
Lúc Giả Thục Phân đang đối đầu với đám đông, thế là tập thể tấn công bà: “Bà ăn cắp đồ thì mắc mớ gì bắt chúng mất thời gian theo?” “Phải đấy, hiểu , bà với cháu gái bà tính toán cả đúng ? Một đứa giả vờ hỏi chuyện 'ông nội nhớ lời dặn' để thu hút sự chú ý, còn bà thì lén tay trộm đồ!” “Tránh , việc gấp. Bà tưởng ai cũng rảnh rỗi như bà, xem phim để ăn trộm đồ chắc!” ...
Giả Thục Phân càng giận thì càng bình tĩnh. Nhân lúc tranh cãi, bà lén ghé tai thầm với Tiểu Ngọc một câu.
Tiểu Ngọc nhỏ nhắn, gật đầu chạy ngược trong, leo lên bục cao nhất của lễ đường.
Giữa những ánh mắt đổ dồn , Giả Thục Phân dõng dạc : “Lão nương nữa, trộm cái thứ Đại ca đại c.h.ế.t tiệt đó! Cái đồ nặng đắt đỏ, dễ phát hiện thế , đứa nào ngu mới trộm! Kẻ nào trộm thì sinh con lỗ đít! Kẻ nào trộm thì con cháu bán mông!”
Trong đám , một gã gầy gò nhăn mặt, nghiến răng kèn kẹt. Cái bà già đáng ghét !
Gã béo mất đồ thì nổi trận lôi đình: “Trộm đồ mà còn thề thốt cái gì? Hơn nữa bà mấy đồng bạc mà dám coi thường Đại ca đại của ? Có nó trị giá hơn hai vạn tệ , bán cả nhà bà cũng mua nổi !”
Giả Thục Phân chỉ tay mặt gã, mắt trợn ngược: “Anh dám bán thử xem, lão nương đào mả tổ nhà lên bây giờ! Còn cái thằng ngu xuẩn trộm đồ đổ vạ cho , lão nương cũng sẽ đào mả nhà nó luôn!”
“Bà ghê gớm thế mua nổi cái điện thoại...” “Anh mua giỏi, giỏi còn đây xem phim với dân nghèo chúng ? Sao bay lên trời mà sánh vai cùng mặt trời luôn ...”
Hai bên đối mắng mất thời gian. Kẻ trộm thật sự càng lúc càng sốt ruột, trốn trong đám đông hét lớn: “Đừng mất thời gian nữa, còn việc...”
Hắn dứt lời, Tiểu Ngọc bục cao nhảy cẫng lên, chỉ tay một góc, hưng phấn kêu to: “Nội ơi! Con tìm thấy kẻ trộm thật ! Chính là cái ông mặc áo xám, quần dài, đầu hói ở giữa, mặt đầy sẹo hoa, gầy như con khỉ kìa!”
Kẻ trộm thật sự - gã mặt sẹo hoa - giật b.ắ.n , cúi đầu bản , đúng là khớp từng chi tiết. Hắn vội che cái mặt đầy vết thâm và sẹo , chỉ ngược lên Tiểu Ngọc: “Cái con bé nhăng cuội thế! Muốn giải vây cho bà nội mày cũng vu khống như chứ. Điện thoại tìm thấy trong túi tao, lấy gì bảo tao trộm!”
Giả Thục Phân chen qua đám tới, đ.á.n.h giá từ xuống một lượt: “Lấy cái sự hốt hoảng của bằng chứng đấy! Anh chuyện khuất tất thì việc gì cuống lên?”
Gã mặt sẹo trợn mắt: “ việc bận, lười đôi co với bà. Mẹ sắp ch·ết , về ngay...”
Hắn định chuồn ngoài, Giả Thục Phân túm chặt lấy cho . Sức gã cũng khá lớn, Giả Thục Phân liền bệt xuống đất, ôm khư khư lấy chân .
Bà gào lên: “Mọi đờ đấy gì? Mau giữ !”
Mọi vẫn do dự. Gã béo mất đồ thì nghi ngờ: “Lỡ hai là một bọn, giúp bà giữ , bà bỏ chạy thì ?”
Câu Giả Thục Phân tức đến mức gân xanh trán nổi lên cuồn cuộn. Cái loại ngu xuẩn rốt cuộc thế nào mà mua nổi Đại ca đại !
Lúc , Tiểu Ngọc chạy xuống giúp bà. Chỉ thấy cô bé lấy đà từ xa, "vút" một cái nâng chân lên, đá mạnh eo gã mặt sẹo, nhào lộn một vòng hạ cánh vững vàng mặt đất.
“Á!” Gã mặt sẹo rên rỉ đau đớn. Giả Thục Phân buông tay , gã ngã sấp mặt xuống sàn, kêu la t.h.ả.m thiết.
Mọi kinh ngạc Tiểu Ngọc. Con bé lợi hại thật. Tiểu Ngọc phủi tay, nhướng mày đắc ý vỗ ngực.
lúc , công an gõ cửa từ bên ngoài. “Mở cửa! Công an tới đây! Kẻ nào trộm cái Đại ca đại hơn hai vạn tệ ?”