"Cô là cái thá gì mà dám chỉ tay năm ngón với Ninh Ninh nhà !"
Giả Thục Phân quẳng một câu bước tới thật nhanh, ngón trỏ suýt nữa thì chọc thẳng mũi Kiều Thúy Nhi, bà mắng liên thanh:
"Bản cô ôm chân đàn ông thì cứ tưởng phụ nữ nào cũng giống ? Đồ ngu xuẩn, cô tưởng ai cũng não như cô chắc? Ninh Ninh nhà sống bằng trí tuệ, chuyện cùng loại não như cô ?! Còn nữa!"
Giả Thục Phân đưa ánh mắt mỉa mai sang Bàng Khôn, đ.á.n.h giá từ xuống buông lời cay độc:
"Đến cái điện thoại hơn hai vạn tệ còn tặng nhầm thì loại ' phụ trách' gì đáng để hợp tác? Còn phúc phận nữa chứ, cái phúc cô giữ lấy mà dùng, đừng đến nhà lôi thôi lếch thếch, cẩn thận tự tay bẻ gãy cái phúc của các đấy!"
Bàng Khôn siết chặt nắm đấm, khuôn mặt béo múp míp tràn đầy vẻ tức giận. Từ ngày về nước chỉ phạm mỗi một sai lầm đó, thế mà bà già ghi thù mãi, còn liên tục đem nhục nhã.
Kiều Thúy Nhi cũng tức đến nổ phổi, mặt đỏ bừng, lồng n.g.ự.c phập phồng liên hồi:
"Bà già , bà dám thế ? Bà giám đốc Bàng quan hệ hợp tác với cả chính phủ ? Bà đang tự tìm đường c.h.ế.t đấy!"
"Biến!" Giả Thục Phân quát lớn, sự kiên nhẫn cạn sạch. "Còn biến, bà già sẽ truy địa chỉ nhà cô, ngày nào cũng đến đấy kể cho hàng xóm láng giềng chuyện cô sờ m.ô.n.g như thế nào!"
Sắc mặt Kiều Thúy Nhi cứng đờ, tức khắc im bặt. Thế thì còn mặt mũi nào mà sống nữa?
Trong đám đông xem, bỗng tiếng ai đó thốt lên:
"Hình như gặp cô , cô ở cái ngõ nhỏ chỗ em chồng lấy chồng về đấy. Hình như là con út nhà nào đó, cô hình như ngớ ngẩn..."
Thấy sắp nhận , Kiều Thúy Nhi chịu nổi nữa, vội che mặt kéo tay Bàng Khôn:
"Giám đốc Bàng, họ điều , chúng thôi."
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm
- Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cũng may Bàng Khôn ở đây chịu nhục thêm, liếc Ôn Ninh một cái thật sâu lùi bước rời .
Sau khi hai biến mất, Giả Thục Phân mới thu hồi tầm mắt, kéo Ôn Ninh sân hỏi:
"Ninh Ninh, bọn họ ý gì? Cứ nhất quyết ép con hợp tác ? Có địa vị lắm ?"
Ôn Ninh nhíu đôi mày thanh tú: "Không , con giải quyết . Con về xưởng bây giờ."
"Tiểu Triệu ," Giả Thục Phân vội vàng nhờ vả công an trẻ, "phiền đưa chị dâu đến xưởng một chuyến. ở nhà thôi, cả, an lắm."
Tiểu Triệu đồng ý ngay. Giả Thục Phân dặn dò Ôn Ninh:
"Ninh Ninh con chú ý đấy, những kẻ tâm địa xa, thì sẽ tìm cách phá hoại. Tên Bàng Khôn đầu óc chẳng nhưng vẻ thế lực, ghét nhất mấy kẻ ngu ngốc nghĩ trò bẩn."
Ôn Ninh bật : "Vâng, con ."
________________________________________
Bàng Khôn đúng là chút bối cảnh. Nghe là Mỹ gốc Hoa, chị gái lấy một ông chủ lớn của công ty đa quốc gia, định cư ở nước ngoài. Lần về nước mang theo nguồn vốn vài tỷ để đầu tư.
Hắn chọn Lộc Thành vì báo đáp quê hương. Sau khi điều tra, trúng xưởng may Hồng Tinh đang ăn phát đạt. Ban đầu định thu mua bộ nhưng đó từ bỏ, lý do chủ yếu là vì cha của Tống Viễn Thư – cổ đông lớn nhất của xưởng – đang công tác trong chính phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-con-gai-bi-trao-doi-toi-lai-cuoi/chuong-265-doi-nay-toi-theo-dinh-anh-roi.html.]
Thế là lùi một bước, định đào góc tường lấy Ôn Ninh – thiết kế sư chính. Hắn tin rằng chỉ cần cô, việc gây dựng từ đầu một đế chế khác chuyện khó. ngờ, mức lương đưa từ 5.000 đến 10.000 tệ một tháng vẫn lay chuyển cô.
Được Tiểu Triệu đưa tới xưởng, Ôn Ninh lập tức tìm Tống Viễn Thư để kể sự việc hôm nay.
Tống Viễn Thư nhíu mày sâu: "Hắn dám tìm đến tận nhà ? hỏi cha , ông bảo Bàng Khôn yêu cầu chính phủ cấp một khu đất lớn và cung cấp nhân lực, chỉ mang tiền đến và đòi xây dựng căn cứ may mặc lớn nhất thế giới... Cha cảm thấy dự án quá xa vời nên phản đối, vì chuyện mà ông còn tranh cãi với đồng nghiệp đấy."
Căn cứ may mặc lớn nhất thế giới?
Trong thoáng chốc, ký ức của Ôn Ninh bỗng hiện về, cô nhớ một âm mưu tương tự từng xảy ở đời . Một Mỹ gốc Hoa về nước đầu tư ô tô, chính phủ hết lòng ủng hộ, đất đai tăng giá chóng mặt nhưng cuối cùng khi đạt mục đích chiếm đoạt thị trường, họ rút vốn khiến kinh tế vùng đó kiệt quệ suốt mười năm.
"Chị Ôn?" Tống Viễn Thư đ.á.n.h thức cô khỏi dòng suy nghĩ.
Ôn Ninh lắc đầu, quả quyết : "Viễn Thư, khuyên bác trai, dự án tuyệt đối thực hiện ở Lộc Thành, nó đáng tin ."
Tống Viễn Thư thắc mắc: "Không đáng tin chỗ nào?"
"Vốn đầu tư sẽ về theo từng đợt. Đến khi đều cuốn vòng xoáy, mới lộ mục đích thực sự. Phải thận trọng, hơn nữa nhân phẩm tên Bàng Khôn cũng chẳng gì."
________________________________________
Trong khi đó, tại phòng khách sạn sang trọng nhất Lộc Thành, Bàng Khôn cầm điện thoại bên cửa sổ, vẻ mặt tối sầm khi kết thúc cuộc gọi.
Kiều Thúy Nhi quan sát sắc mặt , bưng một ly nước chanh tới cạnh:
"Anh Bàng, uống chút nước cho bớt giận. Có chuyện gì cứ , em sẽ cùng nghĩ cách."
Bàng Khôn uống cạn ly nước, trầm giọng: "Anh rể bảo rời khỏi Lộc Thành, nơi khác đầu tư."
Kiều Thúy Nhi ngẩn . Thế cô ?
"Thúy Nhi," Bàng Khôn nắm lấy tay cô , dịu dàng , "em sẵn lòng cùng ? Xong việc sẽ đưa em nước ngoài gặp gia đình ."
Kiều Thúy Nhi chút do dự: "Em đồng ý! Anh em theo đó, đời em theo định ."
Nói cô sà lòng , nhận khuôn mặt Bàng Khôn đang đầy vẻ âm hiểm. Hắn mà như : "Tiếc là Lộc Thành là nơi tâm đắc nhất, cũng là quê em. Nếu ở đây thì mấy..."
Kiều Thúy Nhi tự suy luận phần còn , cô tức giận bật dậy:
"Tất cả là tại con mụ Ôn Ninh và bà già ! Hai đó là chướng ngại lớn nhất. Anh cứ đợi đấy, em sẽ cách thu thập bọn họ."
"Bà già khó đối phó đấy."
"Cứ xem tay em đây."