Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 149: Cô ấy không phải Tâm Tâm

Cập nhật lúc: 2025-09-18 15:20:52
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù việc nấu nướng đều sẽ diễn tại nhà ăn lớn của Ban quản lý dự án, nhưng Tạ Vân Thư vẫn quyết định tiếp tục thuê căn nhà nhỏ trong sân. Trong đó chất nhiều đồ đạc, ngoài nội thất lúc chuyển về từ chỗ Lục Tri Thức, còn một thứ mới mà cô mua sắm thêm.

Vị trí của căn nhà nhỏ cũng khá , đợi khi công việc nhà ăn định, Tạ Vân Thư dự định sẽ thuyết phục Lý Phần Lan dọn ngoài sống. Căn hộ tập thể tối tăm ẩm thấp quả thực sống khó chịu, ba con họ chen chúc trong một căn phòng cũng bất tiện.

Nếu may mắn hơn một chút, cô sẽ tích cóp tiền, thương lượng với chủ nhà xem thể mua căn nhà trong sân .

Bữa trưa hôm nay, đến ăn đông hơn, ngoài những quen thuộc đây còn ít gương mặt lạ, xem công trường mới lượt đón nhân công, các kỹ thuật viên của Ban quản lý dự án phía Nam cũng đến Hải Thành.

Kỳ Tư Viễn trong Ban quản lý dự án thực giữ chức vụ gì, dùng lời của để thì chính là kẻ ăn , nhưng là em trai của ông chủ lớn, đương nhiên ai dám gì.

“Không quen ăn đồ ăn ở nhà ăn ? Mấy hôm nay tính khí đổi hả?” Kỳ Tư An hầu như ăn cơm ở nhà ăn, khi đến Hải Thành, sớm mua một căn hộ chung cư hai tầng, bên trong thuê cả đầu bếp và giúp việc.

Vân Vũ

Các ông chủ giàu phương Nam thích hưởng thụ, nên trưa nào cũng cho tài xế lái xe về nhà, nghỉ ngơi một lúc ở nhà mới Ban quản lý dự án. Còn Kỳ Tư Viễn đương nhiên là sống cùng trai, trong nhà là út, thêm vì một chuyện khác, thể nuông chiều lớn lên.

Ngay cả khi Kỳ Tư An ý rèn luyện thằng em , trong cuộc sống vẫn cố gắng đáp ứng nó, nó kén ăn và khó tính, ngay cả đầu bếp thuê cũng là phương Nam.

Kỳ Tư Viễn khoanh tay, đôi mắt sắc sảo ánh lên chút tự đắc, hai nốt ruồi đỏ mặt dường như cũng đậm hơn: “Anh, đặc biệt nấu cho em món gà hầm khoai tây, em thể cho cô gái một chút thể diện chứ?”

Kỳ Tư An và Tạ Vân Thư cùng bàn, nhíu mày: “Ý em là Tạ Vân Thư? Cô và đội trưởng Thẩm quan hệ bình thường , em đừng xông gây rối.”

Tâm ý của đội trưởng Thẩm căn bản giấu giếm, chỉ cần chút để ý là đều thể nhận .

Kỳ Tư Viễn căn bản để bụng chuyện : “Tạ Vân Thư bằng tuổi em, cô thể trúng một gã đàn ông già ?”

Đội trưởng Thẩm năm nay chắc cũng hai mươi bảy , hơn Tạ Vân Thư năm sáu tuổi, hai chẳng xứng, bạn cùng tuổi nên chơi với bạn cùng tuổi mới đúng chứ!

Kỳ Tư An nhịn đá thằng em một phát: “Em quen Tạ Vân Thư mấy ngày ?”

Hắn còn hiểu, thằng em bỗng dưng để ý đến một cô đầu bếp, phương Nam nhiều cô gái xinh quyến rũ, cũng chẳng thấy nó tỏ thái độ với ai.

Kỳ Tư Viễn xoa mông, sắc mặt đông cứng, từ từ lên tiếng: “Anh, thấy cô giống Tâm Tâm ?”

Cái tên nhắc đến, sắc mặt Kỳ Tư An cũng trầm xuống, bóp thái dương đầy xót xa: “Tư Viễn, cô Tâm Tâm…”

Tâm Tâm còn nữa, sự thật dù họ vạn tin, nhưng cũng buộc tin. Khi tại ngôi làng núi hẻo lánh , hai em gần như đẩy tất cả địa ngục, nhưng cách nào khiến thời gian ngược.

Kỳ Tư Viễn cũng Tạ Vân Thư Tâm Tâm, Tâm Tâm từ nhỏ là cô gái nhút nhát, thể yếu ớt tính tình hiền lành, khi xảy chuyện như , chỉ cần nghĩ đến trải nghiệm của cô , tim đau đến nghẹt thở.

Lần đầu gặp Tạ Vân Thư, thoáng chốc hoảng hốt, nhưng nhanh chóng nhận , cô Tâm Tâm, bởi vì cô dũng cảm gan , lúc chuyện luôn thẳng khác, như một cây bạch dương mọc thẳng, tràn đầy sức sống.

trái ngược với Tâm Tâm, nhưng Kỳ Tư Viễn vẫn khỏi đến gần cô hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-149-co-ay-khong-phai-tam-tam.html.]

“Được , ăn .” Kỳ Tư An vốn định về nhà, nhưng bước chân cũng dừng : “Anh ăn cùng em ở nhà ăn, trưa nay về nữa.”

Hắn thực sự sợ thằng em ngỗ nghịch phạm sai lầm gì, dù Tạ Vân Thư giống Tâm Tâm, nhưng rốt cuộc là Tâm Tâm, nếu Tư Viễn bạn bè thì , chứ nếu mà tranh giành với đội trưởng Thẩm.

Hắn dám cá, mười Kỳ Tư Viễn cũng đối thủ của Thẩm Tô Bạch.

Lúc , phần lớn nhân viên Ban quản lý dự án đến, Tạ Vân Thư tìm thêm vài phụ bếp, lập tức nhàn hơn nhiều. Lần tự thu tiền, mà giao nhiệm vụ thu tiền cho Lý Phần Lan, còn bản thì một bên, bà Triệu và một bác khác đang múc cơm.

Vốn dĩ công việc phức tạp, nên nhanh chóng quen tay, giá cả đồ ăn cũng thống nhất, khi múc cơm thức ăn xong lấy bánh bao hoặc cơm, Lý Phần Lan chỉ cần nên thu bao nhiêu tiền.

Kỳ Tư Viễn khó tính, mũi thính, bước cửa nhà ăn, ngửi thấy mùi vị đúng.

Tạ Vân Thư thấy hai em Kỳ Tư Viễn , vội chào hỏi, phía họ: “Đội trưởng Thẩm vẫn đến ?”

Hôm qua đội trưởng Thẩm như thực sự cô sợ hãi, nên hôm nay ăn cơm cô tạm thời đổi thực đơn, ngay cả cháo cũng đổi thành cháo bí đỏ kê vàng, món bổ dày nhất. Mọi đến ăn, cô thẫn thờ, nghĩ nếu đội trưởng Thẩm chịu ăn uống tử tế, thể khỏe mạnh đến cũng chịu nổi.

Anh như , giúp cô nhiều như thế, dù chỉ là một bạn bình thường, cô cũng nên quan tâm đến .

Kỳ Tư Viễn liếc thấy món ăn bàn, mặt xanh lè: “Tạ Vân Thư, cô thất hứa, sợ trời tru đất diệt ?”

Tạ Vân Thư trong lòng vẫn đang lo lắng cho Thẩm Tô Bạch, câu của Kỳ Tư Viễn kéo về, bất lực: “ chôn sống , đến cả từ trời tru đất diệt cũng dùng lên… Kỳ Tư Viễn, học hành tử tế một chút cũng đến nỗi dùng từ bừa bãi.”

Kỳ Tư Viễn mắt đỏ hoe: “Cô còn dám , hôm qua rõ ràng hứa với hôm nay gà hầm khoai tây!”

Nếu , hôm qua vui vẻ về, nhường Tạ Vân Thư cho tên già cáo Thẩm Tô Bạch!

Tạ Vân Thư lúc mới nhớ lời hôm qua, nhưng cô cũng thấy to tát lắm, chỉ là món gà hầm khoai tây, tiểu thiếu gia Kỳ ăn qua, lắm thì ngày mai nấu .

Thế là cô thờ ơ dỗ dành một câu: “Được , quên mất, ngày mai nấu nữa chứ?”

Đội trưởng Thẩm vì công việc mà hạ đường huyết suýt ngất xỉu, còn ngày ngày nhảy nhót, lên lớp ngủ thì vẽ, ăn thịt gà muộn một ngày thì ? Lại còn vì chuyện nhỏ nhặt mà chúc cô trời tru đất diệt, đúng là đứa trẻ ba tuổi lớn.

Kỳ Tư Viễn đầy hứng khởi đến ăn cơm, tức đến phát điên, định trút tính khí tiểu thư, thì thấy lưng lạnh lùng lên tiếng.

“Em thực sự vì mà đổi thực đơn.”

Thẩm Tô Bạch lưng , trong mắt dường như ánh lên nỗi mệt mỏi sâu thẳm, nhưng khi thoáng liếc qua Kỳ Tư Viễn, nụ nhạt khóe miệng cũng thấy chói mắt: “Vân Thư, như phiền phức quá ?”

 

Loading...