Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 213: Ở chỗ em, anh không chút tự tin nào cả

Cập nhật lúc: 2025-09-18 15:22:52
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Tư Viễn thần sắc ảm đạm: " chỉ từ xa một cái thôi, sẽ chuyện với thằng bé."

Tạ Vân Thư bất lực: "Hiện tại nó sống ."

Bà lão Trương tính tình kiên định dịu dàng, hơn nữa cách chăm trẻ con, tuy tuổi cao nhưng đối với Niệm Bằng đặc biệt .

Niệm Bàn giống như một con thú nhỏ lang thang từ lâu, lâu, cuối cùng cũng tìm ngôi nhà thuộc về , nửa điểm cũng rời nữa. Tan học, nó sẽ lấy nước , ăn cơm xong tự cẩn thận rửa bát, mới năm tuổi ngoan ngoãn ở cửa vỗ về chân cho bà lão Trương.

Tạ Vân Thư cảm thấy, Niệm Bằng cần sự quan tâm thừa thãi nữa, một già một trẻ nương tựa , là kết cục nhất .

" ." Quý Tư Viễn khổ một tiếng: "Vì sẽ phiền nó."

Tạ Vân Thư đành đồng ý: "Vậy cũng ."

Vì Niệm Bằng, bà lão Trương còn đặc biệt đến cửa hàng mậu dịch bỏ tiền mua một cái tivi trắng đen. Bởi vì trẻ con thích xem phim hoạt hình, nhưng tính tình nó hướng nội sợ lạ, ngoại trừ nhà Tạ Vân Thư, dám đến nhà ai khác.

Khoảng thời gian sáu bảy giờ tối, nhà Tạ Vân Thư , bà lão Trương đành tự mua một cái, buổi tối trẻ con khác đến, còn thể chuyện với Tiểu Vĩ, để nó dần dần hòa nhập nhóm trẻ con.

Khoảng thời gian , Tiểu Vĩ hẳn là vẫn đang xem phim hoạt hình.

Hai cổng trường, ánh mắt Quý Tư Viễn dừng , tự giễu một tiếng: "Ban ngày bận rộn như , tối đến còn tới đây, phòng thật chặt chẽ đấy!"

"Cái gì?" Tạ Vân Thư hiểu, theo ánh mắt qua, đó liền thấy Thẩm Tô Bạch ngoài đám đông vô cùng nổi bật.

Hắn vốn dĩ cao, xung quanh mang theo khí thế mạnh mẽ, học sinh qua đều nhịn ngoái thêm vài .

Lòng Tạ Vân Thư thắt , đó ngừng nhanh bước về phía Thẩm Tô Bạch: "Sao tới?"

"Tiện đường thôi." Quý Tư Viễn bĩu môi, đẩy xe đạp theo phía : "Đội trưởng Thẩm nào cái cớ chẳng là thế?"

Thẩm Tô Bạch mỉm : "Không tiện đường, là đặc ý đến đón yêu."

Quý Tư Viễn nghiến răng, đến cớ cũng tìm nữa, trực tiếp toạc !

Mặt Tạ Vân Thư trong màn đêm đỏ bừng: "Em cần , tự về nhà ."

Quý Tư Viễn nghiêng đầu, ánh mắt rơi dải tóc đỉnh đầu cô, đó khẽ một tiếng: "Có và Vân Thư cùng đường đấy, đội trưởng Thẩm đến cũng như thôi."

"Anh cùng đường?" Thẩm Tô Bạch nhướng mày, theo ánh mắt lên đỉnh đầu Tạ Vân Thư, đó ánh mắt lạnh xuống: "Vậy e rằng , yêu còn việc khác , theo bất tiện."

Mấy chữ cuối cùng, từ miệng Thẩm Tô Bạch mang theo hàn ý, ánh Quý Tư Viễn cũng mang theo áp lực: "Làm phiền, tránh xa một chút."

Quý Tư Viễn nghiến răng: "Sao, cô ngay cả quyền kết bạn cũng ?"

Thẩm Tô Bạch khinh: "Đã là bạn thì phép tắc của bạn, thu cái ý nghĩ vô dụng , sẽ hơn cho ."

Tạ Vân Thư nhận khí giữa hai đúng, do dự một chút vẫn kéo tay Thẩm Tô Bạch : "Quý Tư Viễn định cùng em đến khu tập thể Niệm Bằng, nên mới là tiện đường."

Thẩm Tô Bạch lời nào, từ trong tay cô tiếp nhận lấy xe đạp, một tay khác nắm lấy tay cô: "Hắn đường, lạc ."

Bàn tay lớn nắm lấy cô chặt, cương quyết dẫn cô về phía khác, còn Quý Tư Viễn với khuôn mặt tối tăm mù mịt cứ thế bỏ nguyên tại chỗ.

Thẩm Tô Bạch bước những bước dài, Tạ Vân Thư theo hai bước, suýt chút nữa thì ngã, tức giận cũng bốc lên: "Thẩm Tô Bạch, em về nhà, dẫn em ?"

Từ trường đêm , về phía khác là một công viên nhỏ, theo đường nhỏ qua đó cũng chẳng .

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Thẩm Tô Bạch dừng bước, bàn tay lớn lướt qua tóc cô, dải tóc màu tím gỡ xuống, mái tóc dài đen nhánh tung bay phấp phới rủ xuống đầu, bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần kiều mị của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-213-o-cho-em-anh-khong-chut-tu-tin-nao-ca.html.]

Tạ Vân Thư ôm lấy tóc, trợn mắt giận dữ với : "Thẩm Tô Bạch!"

"Vân Thư, trong lòng chua."

Thẩm Tô Bạch cúi đầu, còn mạnh mẽ bỗng chốc mềm xuống, đôi mắt hổ phách dài hẹp lộ vẻ uất ức, mái tóc ngắn mềm mại rủ xuống trán, trông chút đáng thương.

"Sao dải tóc tặng, là thích màu đó kiểu đó, là... thích ?"

Hắn mím môi, đàn ông cao lớn trông như chú chó nhỏ chủ vứt bỏ: "Em đồng ý để theo đuổi, thì đừng quan tâm đến khác nữa, ?"

Tạ Vân Thư mơ cũng nghĩ tới đội trưởng Thẩm mặt , hôm đó chứng kiến sự mạnh mẽ và vô của , hôm nay bắt đầu giả bộ đáng thương.

trái tim vẫn mềm yếu chịu nổi lay động.

Cô cúi đầu xuống mũi chân : "Em thích, dải tóc là do Quý Tư Viễn nhặt , em chỉ thấy tiện nên mới thôi."

Nhặt ? Ai tin?

Trong lòng Thẩm Tô Bạch dậy sóng ghen tuông, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ đáng thương đó: "Anh tưởng em chịu để đuổi theo nữa."

"Em nào ?" Tạ Vân Thư nhỏ giọng phản bác một câu, nghiêng mặt : "Đâu cho đuổi theo."

Nếu thích, giờ ăn một cái tát đồn cảnh sát ...

Thẩm Tô Bạch từ từ mỉm : "Vậy là hiểu lầm , em thích để đuổi theo, ?"

Câu hỏi như , khiến cô trả lời thế nào?

Tạ Vân Thư cắn môi, ngẩng đầu trừng mắt , nhưng chẳng chút uy h.i.ế.p nào: "Vốn dĩ là hiểu lầm, hôm đó em với Quý Tư Viễn , chúng ..."

Giọng điệu dừng một chút, cô mới đỏ mặt tiếp tục: "Biết chuyện chúng đang yêu , với đối với em cũng ý nghĩ đó."

Thẩm Tô Bạch cuộn ngọn tóc cô trong tay thả : "Nghĩ tới mỗi ngày đều thể ở cùng em hai tiếng đồng hồ, trong lòng khó chịu. Vân Thư, ở chỗ em, một chút tự tin nào."

Tạ Vân Thư nghĩ tới lời Điền Hạo hôm nay , dù ở Hải Thành cũng là kẻ quyền thế ở vị trí cao, giờ ở chỗ thấp để cầu xin tình cảm của cô.

Người tự tin, rõ ràng nên là cô.

Vân Vũ

Thẩm Tô Bạch nắm tay cô xuyên qua công viên, tới một sạp hàng trong chợ đêm: "Mọi kiểu dáng và màu sắc dải tóc đều lấy một chiếc."

Tạ Vân Thư tỉnh , cảm thấy điên : "Anh định gì?"

Cô chỉ một cái đầu, lấy nhiều dải tóc như để gì?

Thẩm Tô Bạch ngây thơ cô một cái: "Em kiểu dáng tiện , ở đây nhiều như ắt cái thích hợp."

Cái dây mà Quý Tư Viễn tặng, sẽ đưa cho cô nữa.

Tạ Vân Thư xổm xuống, tức giận chọn hai kiểu đơn giản, đó đầu trừng mắt trách móc: "Thẩm Tô Bạch, sống ? Sao thể lãng phí tiền như , một dải tóc thể đeo lâu."

Thẩm Tô Bạch nhặt dải tóc màu xanh cô chọn, buộc tóc cho cô: "Được, đều em."

Vốn dĩ là món hàng lớn mười mấy đồng, trong nháy mắt biến thành món hàng nhỏ hai đồng, chỉ chủ sạp là tổn thương: "Đồng chí, rốt cuộc các bạn cần mấy chiếc , chỉ hai chiếc bớt giá !"

 

Loading...