Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 289: Hy Vọng Hoa Sớm Nở
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:35:40
    Lượt xem: 13 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi bắt đầu trí nhớ, lúc nào cũng , nhưng nếu , hát cho , giống như khúc hát xa xôi mờ ảo vang vọng lúc , đều ngọt ngào đến thế.
Những ký ức nông cạn đau khổ gần như sắp quên lãng, nhưng đối với Niệm Bằng, hai chữ "" mãi mãi thể xóa nhòa, chỉ còn một viên kẹo và một khúc nhạc tưởng vui tươi mà đầy sầu thảm.
“Ta từ trong núi đến, mang theo cỏ lan”
“Trồng ở vườn nhỏ, hy vọng hoa sớm nở”
…
Niệm Bằng đó, dựa Tạ Vân Thư, giọng trẻ thơ trong trẻo khẽ hát theo. Hắn , cũng chẳng mảy may nhớ nhung, lẽ ở cái tuổi non nớt , thể thấu hiểu sâu sắc những ly biệt sinh tử, càng hiểu thế nào là sự tàn khốc và bất lực của hiện thực.
Hắn chỉ nhớ một thiếu nữ dịu dàng ôm , đong đưa hát: “Một ngày ngắm ba , ngắm đến lúc hoa tàn, hoa lan vẫn thế, chẳng một nụ nào…”
Sau khi hát xong, cô sẽ lau nước mắt cho , nhẹ nhàng với những lời mà lúc chẳng hiểu: “Niệm Bằng, thể trở về nhà nữa, con giúp nhớ nhà ở nhé.”
còn quá nhỏ, chẳng thể nhớ gì, chỉ nhớ những viên kẹo ngọt và khúc hát về cỏ lan tuyệt.
Tạ Vân Thư đặt cây bút trong tay xuống, nhẹ nhàng vỗ tay theo nhịp cùng hát: “Mong chờ hoa xuân nở, để thỏa ước nguyện…”
Dưới ánh nắng chan hòa mà chói chang, thiếu nữ và đứa trẻ khẽ hát. Buổi trưa yên tĩnh, chỉ tiếng ve sầu mệt mỏi hòa theo.
Họ hát quá chuyên chú, để ý thấy một cặp vợ chồng trung niên từ lúc nào xa, nước mắt giàn giụa.
Quý Tư An dần đỏ mắt. Hắn ngẩng đầu ánh mặt trời chói lóa, từ từ nhắm mắt . Phải chăng tất cả đều là ý trời? Hắn nhẫn tâm vứt bỏ đứa con của em gái, cho nó mang họ Quý.
Ấy mà trong cái vô hình, ngày đầu tiên bố tới Hải Thành, gặp đứa trẻ , và nó đang hát bài hát mà Tâm Tâm thích nhất khi còn sống.
Cũng một buổi trưa như thế, cô gái tuổi teen mặc váy liền màu hồng, nhảy múa giữa một biển cỏ lan rực rỡ, tươi như tiên nữ giáng trần. Cô ôm lấy cánh tay , nũng một cách đáng yêu: “Anh cả, em thi đỗ đại học, tặng em một chậu cỏ lan đấy nhé!”
“Chỉ yêu cầu đó thôi ?” Lúc đó cũng mới , trẻ trung ngạo nghễ chí hướng đầy : “Thứ gì Tâm Tâm thích, cả đều sẽ tặng cho em.”
Quý Tư Viễn lúc đó cũng mười mấy tuổi, vẫn mang tính cách đáng ghét: “Quý Tâm Tâm, ngày nào cũng cỏ lan với cỏ lan, sợ muỗi nó đốt c.h.ế.t !”
Tâm Tâm đầu mách bố : “Bố ơi, hai bắt nạt con!”
Kết quả đương nhiên là, Quý Tư Viễn Quý - hết mực yêu thương con gái - đ.á.n.h cho một trận. Cả khu vườn tràn ngập tiếng vui vẻ và hương thơm cỏ lan ngát lòng .
Hắn tưởng rằng cô gái nhà họ Quý sẽ lớn lên trong hạnh phúc như thế, nhưng kết cục mà ông trời sắp đặt tàn nhẫn đến mức đẫm máu…
“Bố, …” Quý Tư An nén nghẹn ngào, điều gì đó, nhưng gì.
Hắn lo lắng tâm trạng của bố biến động quá lớn, sẽ chịu nổi, nhưng đến giờ phút an ủi họ thế nào.
Thế nhưng, Quý chỉ lặng lẽ họ hết bài Cỏ lan, bước đến phiền, mà siết c.h.ặ.t t.a.y bố Quý, hướng về phía tòa nhà dự án: “Chúng về chuyện .”
Bố Quý sâu Tạ Vân Thư một cái, theo vợ về phía tòa nhà dự án.
Cả ba đều gì. Từ đầu đến cuối, Tạ Vân Thư và Niệm Bằng đều thấy họ.
Tạ Vân Thư lấy từ trong túi một viên kẹo, bỏ vỏ nhét miệng Niệm Bằng: “Cô đưa cho cháu một tờ giấy và một cây bút, cháu sang bên vẽ tranh ? Bây giờ cô chút việc đấy!”
Niệm Bằng ngoan ngoãn gật đầu, lấy tay nhỏ bé bịt miệng: “Cháu nhất định sẽ chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-289-hy-vong-hoa-som-no.html.]
A Pó dặn, khi lớn bận rộn, những đứa trẻ giữ im lặng mới là đứa trẻ ngoan.
Bố nhà họ Quý hôm nay từ Phần Thành tới. Công việc giai đoạn đầu của dự án bên sắp kết thúc, bên Phần Thành tin về chính sách: nhà nước sắp tổ chức đấu giá đất đai, nên họ Quý Tư An sớm trở về.
Phần kết thúc dự án bên sẽ do bố Quý đảm nhận.
Trong văn phòng, Quý Tư An rót cho bố , lên tiếng : “Chuyện đấu giá đất gấp, đợi bên xây lên tầng con sẽ về. Tư Viễn dạo đang học chuyên ngành hội họa, con chuyện với giáo sư hướng dẫn của nó, nó năng khiếu trong lĩnh vực , cần thiết trói buộc nó. Còn chỗ ở của bố …”
“Hãy về đứa bé lúc nãy .” Mẹ Quý - Châu Mỹ Trân - ngắt lời , tay cầm chén run run: “Nó là ai?”
Không trùng hợp, nó quá giống Tâm Tâm lúc nhỏ, và còn cả bài Cỏ lan nữa.
Quý Tư An ngừng một chút, rằng giấu diếm tiếp cũng vô nghĩa: “Mẹ, hãy bình tĩnh .”
“Làm thể bình tĩnh ?!”
Châu Mỹ Trân đặt chén xuống bàn, văng tung tóe. Bà mở miệng, giọng đầy kích động: “Tư An, Tâm Tâm ? Sao đứa trẻ giống nó đến thế? Mà con chút nào ngạc nhiên? Rốt cuộc con giấu chuyện gì?”
Bố Quý - Quý Thành Công - tuy mắt cũng đỏ, nhưng vẫn trấn định hơn vợ nhiều. Ông nhẹ nhàng vỗ vai bà: “Mỹ Trân, hãy Tư An hết .”
Quý Tư An lặng lẽ rót thêm cho bà, kìm nén nỗi đau trong lòng: “Mẹ, năm đó Tâm Tâm ép… sinh một đứa con…”
Choang!…
Chén rơi xuống đất. Châu Mỹ Trân ngẩng phắt đầu lên : “Con gì?”
Tâm Tâm của bà khi bắt cóc còn đầy mười sáu tuổi, mà đứa trẻ trông ít nhất cũng năm tuổi !
Vân Vũ
Không thể nghĩ, bà cũng dám nghĩ: “Sao thế, thể thế?”
Lẽ nào những đau khổ mà bà tưởng Tâm Tâm trải qua chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm? , dù nghĩ, bà cũng một cô gái mười mấy tuổi bán vùng núi sâu sẽ trải qua những chuyện gì.
Bà chỉ là bao giờ dám nghĩ tới mà thôi.
Quý Thành Công hai tay run run, uống một ngụm , nhưng cũng đưa nổi lên miệng, cuối cùng buông xuống chén một cách vô lực, một giọt nước mắt lăn dài theo khóe mắt: “Vậy là đứa trẻ , con giấu chúng suốt bấy lâu?”
Ông thể hiểu ý của con trai: đứa trẻ đó đúng là do Tâm Tâm sinh , nhưng nó rốt cuộc vẫn mang dòng m.á.u mà họ thể chấp nhận .
Quý Tư An kể sơ qua chuyện của Niệm Bằng: “Hiện giờ nó đang sống cùng một cụ già, hộ khẩu cũng xong. Mẹ, chuyện xin hãy dừng ở đây thôi, để Tâm Tâm yên nghỉ.”
Châu Mỹ Trân gì. Bà lấy tay che mặt, nức nở. Chuyện của đứa con gái út là nỗi đau khôn nguôi trong lòng bà, cả đời bà cũng thể vượt qua.
Không một nào thể buông bỏ nỗi đau như thế, chỉ là họ chọn cách kìm nén nó mà thôi. Và giờ đây, đột nhiên thấy đứa trẻ giống hệt Tâm Tâm thuở nhỏ, thể dừng ở đây !
Trên đứa trẻ đó đúng là dòng m.á.u của thú vật, nhưng rõ ràng cũng mang dòng m.á.u của Tâm Tâm!
Bà là , nên so với ba cha con nhà họ Quý, bà thể hiểu nổi, thể chỉ vì điểm đó mà từ bỏ đứa con mang dòng m.á.u nhà họ Quý?
“Mẹ đưa nó về! Nó tên là Niệm Bằng, là sự tiếp nối của Tâm Tâm. Mẹ thể để nó lưu lạc bên ngoài!”
Quý Tư An đau khổ nhắm mắt . Điều sợ nhất cuối cùng cũng xảy .
