Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 328: Không Thể Nào Bình Tĩnh Nổi
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:37:31
    Lượt xem: 15 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Qua hơn mười phút, Tạ Vân Thư mới bước từ trong phòng, vẫn bọc kín mít, mặt vẫn còn vương chút ửng hồng: "Sao đột nhiên về ?"
Thẩm Tô Bạch lúc lấy vẻ bình tĩnh điềm nhiên, ánh mắt lướt qua cô: "Về để kết hôn."
"Điền Hạo tối nay mới tới Hải Thành mà." Cô vốn còn định hôm nay bộ quần áo mới, đến tiệm cắt tóc nhờ chủ tiệm giúp tóc, thoa thêm son môi...
Ai ngờ , xuất hiện từ sáng sớm!
Thẩm Tô Bạch nhắc tới vụ hỏa hoạn hôm qua, cũng hỏi chuyện Lục Tri Thức cứu cô, liệu cô cảm động . Dù hôm qua khi nhận điện thoại của Điền Hạo, mất hết lý trí, lập tức đặt vé máy bay chuyến tối.
Sau một đêm, giờ phần nào bình tĩnh , cô loại sẽ đầu.
"Chuyện ở Châu Thành xong xuôi." Thẩm Tô Bạch nắm tay cô đặt lòng bàn tay , từ từ đeo một chiếc nhẫn ngón áp út của cô: "Sổ hộ khẩu và giấy giới thiệu xong ?"
Tạ Vân Thư cúi đầu xuống ngón tay , đó là một chiếc nhẫn vàng, kiểu dáng đơn giản nhưng hào phóng, đó khảm vài viên kim cương nhỏ lấp lánh.
Cô cố ý hỏi: "Đây là gì thế?"
"Nhẫn cưới." Thẩm Tô Bạch cúi đầu hôn cô, vốn động tác nhẹ nhàng, bỗng nhiên c.ắ.n môi cô một cái thật mạnh: "Em từng tặng Lục Tri Thức , nhận ?"
Trận mưa to hôm đó, Lục Tri Thức cầm chiếc nhẫn bạc cô tặng để giương oai với , bề ngoài để bụng, nhưng kỳ thực trong lòng vẫn luôn canh cánh. Lần , Lục Tri Thức cứu cô!
Không thể nào bình tĩnh nổi!
Tạ Vân Thư lấy tay che miệng, trừng mắt với : "Anh thuộc loài ch.ó ?"
Thẩm Tô Bạch giọng điệu chua chát: "Em chuẩn nhẫn cho ?"
"Em..." Tạ Vân Thư thấy , cô thật sự chuẩn !
Lúc đó chiếc nhẫn bạc của Lục Tri Thức chỉ tốn vài đồng, nhưng cô nghĩ thể lấy vài đồng để đối phó với Thẩm Tô Bạch . Ở Hải Thành mấy tiệm vàng, nhẫn đều đặt thợ . Làm cô ngón tay Thẩm Tô Bạch to nhỏ thế nào?
Thẩm Tô Bạch nhướng mày: "Quên là từng nghĩ tới?"
Chiếc nhẫn tay Tạ Vân Thư quả thực , cô thích thích chịu nổi, thế là mềm lòng dỗ : "Em nghĩ đến việc tặng mà, chỉ sợ đặt sai kích cỡ thôi."
Có lẽ cô lúc dối, lông mi của cô sẽ động khá mạnh.
Thẩm Tô Bạch cũng vạch trần cô, véo ngón tay cô chơi: "Không tay to nhỏ thế nào?"
"Hai tháng gặp , em ?" Tạ Vân Thư lấy vẻ đúng đắn: "Hôm qua em còn mua cho áo mới ở tòa nhà bách hóa đấy, thể mua nhẫn cho chứ, chỉ là ngón tay to nhỏ thế nào thôi."
Thẩm Tô Bạch gật đầu hiểu ý: "Không to nhỏ , vài ngày nữa là ."
Tạ Vân Thư: "..."
Cô cảm thấy mấy lời tục tĩu trơ trẽn, nhưng chứng cớ.
May mà Thẩm Tô Bạch tiếp tục chủ đề , mà mệt mỏi nhắm mắt : "Đã đặt vé máy bay sáng mai Kinh Bắc, em còn việc gì sắp xếp thỏa , cùng em ."
Dưới mắt quầng thâm rõ rệt, cằm còn râu mọc lởm chởm, trông tiều tụy.
Tạ Vân Thư thấy xót xa: "Chẳng việc gì cả, hôm qua em sắp xếp hết . Anh nghỉ một lúc hoặc ngủ một giấc , em bữa sáng."
Cô đẩy Thẩm Tô Bạch phòng vốn của Tạ Minh Thành: "Đi ngủ ."
Thẩm Tô Bạch tiếc nuối: "Anh còn tưởng em cho ngủ giường của em."
"Sao ngày càng trơ trẽn thế, đây như ." Mặt Tạ Vân Thư đỏ ửng, đóng sầm cửa : "Mau ngủ !"
Cái vị Thẩm đội lạnh lùng nghiêm nghị ngày xưa rốt cuộc ?
Thẩm Tô Bạch khẽ cánh cửa: "Được, ngủ đây."
Hai từ " ngủ" rõ ràng đắn, từ miệng vẻ đắn cho lắm.
Tạ Vân Thư sờ lên khuôn mặt đang bỏng rát của , trái tim cũng theo đó mà loạn nhịp vài tiếng, ngày mai đến Kinh Bắc là họ sẽ đăng ký kết hôn, lúc đó thứ đều hợp tình hợp lý hợp pháp...
Không hiểu , cô cứ cảm thấy lưng Thẩm Tô Bạch một cái đuôi cáo, ngày càng khó giấu giếm.
Thẩm Tô Bạch ngủ một giấc ngon hiếm hoi, từ khi bắt đầu đến Châu Thành, dường như còn bận rộn hơn cả ở Hải Thành, mấy chuyện đàm phán hợp tác ăn các kiểu, vẻ thong thả, nhưng kỳ thực áp lực lớn.
Không ai sinh những thứ , dù đủ thông minh, nhiều việc cũng ngay từ đầu hiểu, nhưng thời gian cho phép mò mẫm tiến lên.
Trước khi cưới Tạ Vân Thư, vững ở mảng , mới đến nỗi khi trở về Kinh Bắc, khiến xem thường cô và .
Bên ngoài trời dần tối, Tạ Vân Thư thu dọn xong đồ đạc mang theo đến Kinh Bắc, may là bằng máy bay, thể ký gửi hành lý, vác bao lớn túi nhỏ như tàu hỏa.
Cô lên kế hoạch , đợi đến khi tới Kinh Bắc, việc đầu tiên là đăng ký kết hôn! Bất kể Thẩm Tô Bạch nhịn , chung cô nhịn nữa !
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tạ Vân Thư tưởng là Lý Phần Lan về sớm, liền mở cửa, ngày mai là Kinh Bắc , cô còn nhiều chuyện với lắm!
"Chị dâu!" Cửa mở, Lục Tuyết Đình mắt đỏ hoe xông : "Chị dâu, chị xem trai em , chị xem ..."
Tạ Vân Thư lùi hai bước: " chị dâu của cô."
Lục Tuyết Đình còn vẻ kiêu kỳ cao ngạo như nữa, cô khom xuống van nài điên cuồng: "Vân Thư, trai từ hôm qua ngất đến giờ vẫn tỉnh, cứ luôn gọi tên chị, chị xem ? cầu xin chị, chị chỉ cần xem một thôi! "
"Chuyện đây là với chị, là đúng, là mù quáng!"
Lục Tuyết Đình đến nỗi thở nổi, dường như điên cuồng, danh dự tự tôn gì cũng kể đến nữa: "Tạ Vân Thư, nếu chị hả giận, quỳ lạy chị ? cầu xin chị, chị xem trai ? Anh cứu chị, ít nhất chị cũng xem một ?"
Ở nhà bây giờ còn loạn hơn cả hồi Lục Kiến Thiết bắt, Trình Ngọc Hương chịu nổi đòn đau cũng nhập viện, Lục Tuyết Đình từ nhỏ cưng chiều lớn lên gần như suy sụp.
Bây giờ Lục Tri Thức mãi tỉnh, bác sĩ nếu tiếp tục hôn mê, lẽ sẽ bao giờ tỉnh nữa.
Tạ Vân Thư trả lời , chỉ thở dài: "Hôm đó trai cô, cũng nguy hiểm."
Trận hỏa hoạn đó dù đến kỳ lạ, nhưng rốt cuộc cô là Tạ Vân Thư mơ màng mụ mị trong giấc mơ, phản ứng của cô nhanh, thủ cũng khá linh hoạt. Dù Lục Tri Thức, cô cũng thể tránh chiếc đèn chùm đó, chừng còn chạy nhanh hơn...
Lục Tuyết Đình dập đầu xuống đất thật mạnh: "Chị gặp trai một , chỉ cần chị gọi một tiếng, nhất định sẽ tỉnh ! Trong lòng trai luôn chỉ chị, hối hận , hối hận từ lâu ..."
Tạ Vân Thư , ngày mai cô sẽ đăng ký kết hôn với Thẩm Tô Bạch, lúc gặp chồng cũ là chuyện gì?
Đang do dự, phía truyền đến ấm.
Thẩm Tô Bạch nắm lấy tay cô: "Anh cùng em."
chương 329: Chỉ ăn chiêu của cô
Vân Vũ
Bệnh viện Hải Thành, Chu Phàm tháo khẩu trang xuống, chút bất lực viện trưởng: "Chức năng sinh lý cơ thể của bác sĩ Lục tổn thương lớn lắm, đến giờ vẫn tỉnh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-328-khong-the-nao-binh-tinh-noi.html.]
Viện trưởng cúi quan sát tình hình Lục Tri Thức, chau mày: "Là bản tỉnh ."
Lục Tri Thức rơi cơn ác mộng, xung quanh là biển lửa, thấy Tạ Vân Thư ngọn lửa nuốt chửng...
Kẻ đáng c.h.ế.t nên là , nợ Vân Thư một mạng...
"Lục Tri Thức."
Hắn thấy giọng lạnh lùng nhưng quen thuộc, ngọn lửa dường như từng mảng một tàn lụi, đó là lạnh thấu xương.
Tạ Vân Thư giường bệnh, cúi đàn ông hôn mê, sắc mặt cô chút xúc động, càng như trong phim truyền hình diễn xuất nắm tay , bởi vì tay cô đang đặt trong tay Thẩm Tô Bạch.
Cô chỉ đó liếc Lục Tri Thức, chậm rãi lên tiếng: " sắp đến Kinh Bắc kết hôn , nếu sống nữa, thì hãy đợi hai ngày nữa chết, thấy xui xẻo."
Lời thật vô cùng lạnh lùng.
Lục Tuyết Đình trợn tròn mắt: "Tạ Vân Thư, cô thể…"
Dù là giả vờ, Tạ Vân Thư chẳng cũng nên vài câu động viên ? Sao cô thể tàn nhẫn như , rõ ràng trong tình huống trai cô ý chí cầu sinh, còn chuyện sắp kết hôn!
ngay đó, Chu Phàm kích động hét lên: "Mí mắt bác sĩ Lục đang động, hồi phục ý thức !"
Giọng của Lục Tuyết Đình nghẹn trong cổ họng, cô khó tin giường bệnh, chỉ thấy Lục Tri Thức quả nhiên từ từ mở mắt...
Tạ Vân Thư cũng thở phào nhẹ nhõm, dù cô quan tâm sống c.h.ế.t của Lục Tri Thức, nhưng nếu thật sự chết, ngược biến thành vì cứu cô mà chết, dù thế nào trong lòng cũng thấy vô cùng khó chịu.
"Vân Thư..." Lục Tri Thức mở miệng, nhưng phát hiện chỉ thể phát âm thanh nhỏ, khó nhọc động ngón tay: "Xin ."
Chu Phàm vội vàng tiến lên kiểm tra một phen, mới thở phào: "Chỉ cần tỉnh dậy là nữa, vết thương lưng chỉ cần dưỡng một thời gian là ."
mặt Lục Tri Thức chút niềm vui nào của kẻ thoát chết, ánh mắt ngấn lệ Tạ Vân Thư, ngón tay khó khăn chỉ túi áo .
Lục Tuyết Đình sốt ruột lên tiếng: "Anh, lấy thứ gì?"
Lục Tri Thức khó nhọc lắc đầu, vẫn chỉ túi áo đó, cuối cùng Lục Tuyết Đình rốt cuộc lấy từ trong đó hai chiếc nhẫn.
"Vân Thư, chúc em hạnh phúc..." Hắn khó nhọc xong câu , khóe mắt ướt.
Hắn với cô, họ cũng còn khả năng nào nữa.
Thẩm Tô Bạch nhướng mày gì, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay Tạ Vân Thư, ngón áp út nơi đó đeo một chiếc nhẫn vàng, là do tặng.
Trên mặt tỏ rộng lượng: "Đã là tặng em, em cứ giữ lấy."
Tạ Vân Thư liếc : "Thật á?"
"Anh sẽ can thiệp quyết định của em." Thẩm Tô Bạch ôn hòa , chỉ điều ngón tay nắm lấy cô chặt .
Tin mới lạ!
Tạ Vân Thư thầm lật bạch nhãn trong lòng, sắp kết hôn , lẽ nào cô hiểu đàn ông hẹp hòi đến mức nào ? Hơn nữa dù Thẩm Tô Bạch thật sự rộng lượng, cô cũng thể giữ nhẫn của chồng cũ.
Dù nghĩ , Tạ Vân Thư vẫn nhận lấy: "Cảm ơn."
Nụ mặt Thẩm Tô Bạch nhạt bớt vài phần: "Mang về kỷ niệm cũng ."
Hai từ phòng bệnh , Lục Tuyết Đình do dự, vẫn đuổi theo hỏi một câu: "Tạ Vân Thư, em và trai em…"
Cô hỏi em và trai em thật sự còn khả năng nữa ? thấy Thẩm Tô Bạch bên cạnh, dám hỏi tiếp nữa, nếu là cô cô cũng sẽ chọn Thẩm Tô Bạch, hỏi như đúng là tự chuốc nhục.
Tạ Vân Thư ném hai chiếc nhẫn đó về phía cô: "Mang bán ."
"Đây là trai em tặng chị!" Lục Tuyết Đình tức giận, cô chịu nhận: "Lúc nãy chị rõ ràng nhận, bảo em bán , chị thể chà đạp tấm lòng của như ?"
Tạ Vân Thư khẩy: "Mang cho em khám bệnh ? Như cũng coi là vật tận dụng, em xác định đưa cho chị? Dù chị mang cũng sẽ bán thôi."
Lục Tuyết Đình c.ắ.n răng, mặt đầy hổ, nhưng thêm lời nào.
Nhà lúc thật sự còn nhiều tiền, cô từ khi bắt đầu liên tục xin nghỉ, lương thậm chí còn đủ tiêu, hai chiếc nhẫn ít nhất cũng bán vài chục đồng, thể đóng viện phí ở đây.
Từ bệnh viện , Thẩm Tô Bạch bước ngừng, thẳng tiến về hướng Bách Hóa Đại Lâu.
Tạ Vân Thư nghi hoặc: "Đồ đạc em đều mua đủ , còn cần mua gì nữa?"
Thẩm Tô Bạch đầu cô: "Em xem ngón tay thiếu thứ gì ?"
Cô từng mua nhẫn cho Lục Tri Thức, còn bây giờ họ sắp kết hôn đăng ký, ngón tay vẫn trơ trọi!
Tạ Vân Thư mím môi , còn để bụng, cả con đường đều nồng nặc mùi chua, cô ôm cánh tay lắc lắc: "Đàn ông khác , đàn ông của em cũng , kiếm tiền đều mua đồ cho ?"
Dỗ dành một đàn ông cao một mét tám như dỗ trẻ con, nhưng Thẩm Tô Bạch mặt nghiêm túc, chỉ ăn chiêu của cô.
Cô nũng, tùy tiện dỗ vài câu, cảm thấy đầu óc gần giống với bạo chúa .
Tạ Vân Thư đơn thuần là dỗ , hai đến Hoa Kiều Thương Điếm, cẩn thận và trịnh trọng chọn một chiếc nhẫn vàng cho Thẩm Tô Bạch: "Trừ khi tình huống đặc biệt, mới tháo , thì em mãi mãi thèm quan tâm nữa!"
Lúc đó cô cũng vui mừng hớn hở như thế mua nhẫn cho Lục Tri Thức, nhưng đeo, lấy lý do bác sĩ phẫu thuật tiện, lý do hợp tình hợp lý, cô chỗ để phản bác.
Rõ ràng lúc phẫu thuật, đều thể đeo, nhưng đợi đến khi họ ly hôn mới đeo.
Giọng Tạ Vân Thư nặng thêm một chút: "Thẩm Tô Bạch, đối xử thật với em, nếu khi kết hôn liền biến thành khác, em nhất định sẽ lựa chọn rời ."
"Được."
Thẩm Tô Bạch chỉ một chữ, cúi đầu ngón áp út của : "Tạ Vân Thư, sẽ ."
Chỉ sáu chữ, nhưng Tạ Vân Thư tin , dù trải qua một cuộc hôn nhân đau lòng đến thế, nhưng Thẩm Tô Bạch cho cô đủ dũng khí, để thể bắt đầu .
Cuối tháng mười năm 1987, một chuyến bay từ Hải Thành đến Kinh Bắc cất cánh.
Hai tiếng , họ rốt cuộc đến thủ đô.
Nhà phái xe đến đón, Thẩm Tô Bạch tiên dẫn Tạ Vân Thư đến bệnh viện Thủ Đô: "Chúng gặp ông ."
Ông của Thẩm Tô Bạch, là già từng lên chiến trường ngày xưa, tính cách sợ trời sợ đất của Tạ Vân Thư cũng chút e sợ: "Ông sẽ hài lòng với em chứ?"
Nếu ông lão thật sự mắng cô, cô chắc chắn dám phản kháng.
Thẩm Tô Bạch đầu tiên thấy cô như , khỏi thấy buồn : "Tính ông em lắm, nhưng ông tuyệt đối sẽ gì em."
Còn , thì nhất định...
