Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 334: Dạy em cách chiến đấu
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:37:37
    Lượt xem: 12 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần sáng, Tạ Vân Thư mới chợp mắt một cách mơ màng.
Không là lúc nào, chỉ khi cô mở mắt thì mặt trời bên ngoài lên cao.
Thẩm Tô Bạch bưng cháo đến tận giường và đút cho cô: “Anh gọi điện cho , sáng nay cần qua đó.”
Tạ Vân Thư đỏ bừng cả mặt, hai hôm qua ở cùng , sáng nay qua, chắc chắn họ đoán chuyện xảy tối qua !
Thẩm Tô Bạch cúi đầu, dịu dàng dỗ dành cô: “Anh nấu cháo hải sản, em ăn thử ?”
Cô dậy quấn chăn, làn da lộ trắng hơn tuyết, điểm xuyết những vết hồng, Thẩm Tô Bạch lặng lẽ đảo mắt chỗ khác khỏi ánh nóng bỏng, chỉ cảm thấy như một con thú độc ác.
cũng ý hối hận, ngược còn cảm thấy chuyện của kẻ độc ác thật sự khiến thể dừng .
Tạ Vân Thư quen khác chiều chuộng như , liền đón lấy bát, uống một hết sạch, co chui chăn: “Anh ngoài , em mặc quần áo.”
Thẩm Tô Bạch đặt bát xuống, cô: “Vợ , em còn nhớ lời đây ?”
“Lời nào?” Tạ Vân Thư mảnh vải, dù tối qua chuyện mật nhất, vẫn quen việc trần như nhộng chuyện với .
Vân Vũ
Thẩm Tô Bạch áp sát : “Hồi giả vờ yêu, sẽ dạy em học cách chiến đấu.”
Người nào ngày đầu tiên hôn lễ dạy vợ học cách chiến đấu chứ, quan trọng là cô còn mặc quần áo nữa!
Tạ Vân Thư c.ắ.n môi: “Anh ngoài , em mặc quần áo chuyện!”
Thẩm Tô Bạch thể buông tha cho cô, dù hôm qua nếm thử hai , nhưng hương vị như gây nghiện , cho vợ no nê, lẽ nào vợ nên đáp và cho no nê ?
“Học ngay bây giờ.” Lần phát huy sự trơ trẽn đến tận cùng, dỗ dành lừa gạt còn mang theo chút ủy khuất: “Kỹ năng chiến đấu của trong quân đội luôn nhất, vợ , em hiểu thêm về chứ.”
Khi mặt trời chiếu sáng khắp sân tứ hợp, Thẩm Tô Bạch cuối cùng cũng thỏa mãn và buông tha cho cô: “Anh bế em tắm.”
Giọng Tạ Vân Thư khàn đặc, ngón tay cũng còn sức cử động, giờ cô hối hận nhất chính là, tối qua nhất thời ngu ngốc mà giữ chứ?
Hôm nay cả cả và hai nhà họ Thẩm đều đến, dù họ cũng công việc riêng, đợi đến lúc họ kết hôn, vẫn dành thời gian.
Tạ Vân Thư và Thẩm Tô Bạch gần như đúng giờ cơm mới về đến nhà, Tô Thanh Liên đang nấu ăn trong bếp, thấy hai bước , lập tức đón lấy.
Bà kéo Tạ Vân Thư trái , cuối cùng yên tâm: “Ổn , …”
Tạ Vân Thư cảm thấy ngày đầu tiên kết hôn của , nấu cơm, còn về muộn thế , da mặt giữ nổi nữa: “Mẹ, để con bếp giúp.”
Tô Thanh Liên kéo cô : “Mệt cả đêm , nấu nướng gì nữa? Để thằng Tiểu Bạch , dù nó cũng sức mà chẳng dùng .”
Thẩm Tô Bạch cởi áo khoác, ngoan ngoãn bếp nấu ăn, nhưng trong lòng vẫn bổ sung một câu, giờ thì chỗ để dùng sức …
Tư lệnh họ Thẩm cũng nhà, Tạ Vân Thư vô cớ thở phào nhẹ nhõm, cả thoải mái hơn chút: “Chị dâu cả và chị dâu hai ạ?”
“Họ đều công việc, hôm nay qua , nhưng lát nữa sẽ nhiều họ hàng đến, con cứ theo .” Tô Thanh Liên vỗ tay cô, bổ sung thêm: “Ai mà điều khó , đừng cho họ thể diện!”
Dù , nhưng Tạ Vân Thư liều lĩnh đến mức thực sự thế.
Trước khi đến, cô chuẩn tinh thần, gia đình họ Thẩm danh giá, dù bố chồng đều , nhưng những khác chắc chắn kẻ coi thường khác. cô đến để sống cùng Thẩm Tô Bạch, để cãi .
Nếu quá đáng, cô thể nhẫn nhịn sẽ nhẫn nhịn, hơn nữa cô cũng tin rằng Thẩm Tô Bạch sẽ để cô một đối mặt với những chuyện .
Thẩm Tô Bạch và Lục Tri Thức giống , điểm cô càng ngày càng hiểu rõ.
Đang chuyện, ngoài cửa lượt bước .
Người bước đầu tiên là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, mặc bộ vest thời thượng, tóc cũng uốn sóng lớn, bước cửa đưa mắt Tạ Vân Thư, mang theo chút thẳng thắn: “Cô là vợ của thằng bé thứ ba ? Quả nhiên là một mỹ nhân.”
Tô Thanh Liên dắt cô đón lấy: “Đây là cô của con.”
“Cô.” Tạ Vân Thư ngoan ngoãn gọi một tiếng, trong lòng căng thẳng vô cùng.
“Ngoan quá!” Thẩm Minh Diễn bật , bà lấy một phong bì đỏ nhét lòng Tạ Vân Thư: “Thằng khốn Thẩm Tô Bạch độc lâu như , ngờ tìm vợ còn khá ánh mắt, cô tưởng nó sẽ ở cả đời chứ!”
Bà nhắc tới chuyện ly hôn gia đình đơn .
Tạ Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, thiện cảm với vị cô : “Tô Bạch cũng .”
Thẩm Minh Diễn bĩu môi: “Hồi cô còn trẻ vì nó, ít mắng.”
Hồi bà còn trẻ lấy chồng, giúp chị cả trông con, Thẩm Văn Bá và Thẩm Vũ Phi đều dễ dỗ, chỉ Thẩm Tô Bạch nhỏ tuổi nhiều mưu mẹo. Bà gần như ngày nào cũng đấu trí với nó, liên cả trí thông minh cũng nâng cao…
Tô Thanh Liên tiếp lời: “Thừa Ân và hai đứa trẻ ?”
“Hôm nay trưa nó cuộc họp khá quan trọng, thể chiều mới qua, hai đứa trẻ cơ quan cũng khá bận, là tối nay đến tạ tội với chị dâu thứ ba.” Người bình thường, thời gian ăn trưa ngắn, về đúng là tiện.
Tạ Vân Thư cảm thấy nhạy cảm, cô lén nghĩ, lẽ do chú và hai đứa con thích ?
Lúc ngoài cửa đến một cặp vợ chồng trung niên, là chú và thím hai của Thẩm Tô Bạch, hai thấy Tạ Vân Thư cũng đều , đưa phong bì đỏ , chỉ là so với của Thẩm Minh Diễn nhỏ hơn nhiều.
Tạ Vân Thư cũng so đo chuyện , trịnh trọng bỏ túi .
thím hai chủ động mở miệng: “Vân Thư ? Cháu đừng để ý chú thím cho ít tiền mừng, nhà chú thím thể so với bác cả và cô , điều kiện gia đình kém hơn.”
Câu thốt , .
Mặt Tô Thanh Liên tối sầm, nhưng gì, Thẩm Minh Diễn cũng bất lực.
Tạ Vân Thư giỏi giao thiệp với lớn, cũng là cô gái khéo ăn , cô mím môi, chỉ mỉm : “Thím hai, cháu để ý chứ?”
“Không để ý thì .” Thím hai dường như thực sự chỉ tùy miệng , ha ha một tiếng: “Cô bé lớn lên thật xinh.”
Bà tiếp tục chủ đề , Tạ Vân Thư cũng thở phào nhẹ nhõm, từ nhỏ môi trường sống của cô khá đơn giản, nhà nội vốn qua với họ, nhà ngoại càng tình nào đáng kể.
bên Thẩm Tô Bạch thì khác, dường như là một đại gia tộc thực thụ, chỉ riêng bên nhà họ Thẩm, trưởng bối và tiểu bối hơn mười mấy .
Chú hai họ Thẩm ngoài hiền lành trầm mặc, khí thế khác với Tư lệnh họ Thẩm, ông Tạ Vân Thư cũng chỉ , dường như cũng ít .
Ngược , hai con gái do thím hai họ Thẩm mang đến đều vây quanh Tạ Vân Thư, chuyện qua : “Cháu bác cả , cháu tự mở công ty ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-334-day-em-cach-chien-dau.html.]
“Một năm cháu kiếm bao nhiêu tiền? Giờ ba cũng thôi việc , hai đều việc nữa ?”
Hai cô gái tuổi tác cũng tương đương Tạ Vân Thư, một ở ngân hàng, một đang học cao đẳng, chuyện tưởng như kiêng nể gì, nhưng thực câu nào cũng đầy gai góc.
chương 335: Lương của cô nhất định cao nhỉ?
Tạ Vân Thư khẽ thẳng lưng, cô hiểu rõ lúc , Thẩm Tô Bạch và Tô Thanh Liên đều thể giúp đỡ , những giao thiệp giữa các tiểu bối do chính cô tự xử lý.
“Một năm chúng kiếm quá nhiều.” Cô nở nụ khiêm tốn, vô cùng nhã nhặn: “ đủ chi tiêu.”
Thẩm Hoan và Thẩm Lạc liếc , đó cùng lúc bật : “Mới chỉ đủ chi tiêu thôi ! Vậy thì bá mẫu chắc vất vả lắm, đại ca và nhị ca đều khiến bà bận tâm gì nhiều.”
Tạ Vân Thư nhướng mày: “Chúng kiếm bao nhiêu, cũng sẽ cần trợ cấp.”
“ con gái mở công ty sẽ lỗ tiền đúng ?” Thẩm Hoan việc tại ngân hàng, cô chuyện lý tí: “Tam tẩu, em dọa chị . Em ở ngân hàng, từng gặp ít nhân vật lớn. Hai năm nay nhà nước mở nghiệp vụ cho vay, ít nữ chủ doanh nghiệp khí cao kinh doanh, kết quả đều thua lỗ! Không chỉ mất tiền, còn liên lụy đến chồng…”
Thẩm Lạc tròn mắt: “Mấy năm nay tam ca kiếm chút tiền, nếu đều mất hết, các chị định sống thế nào?”
Thẩm Hoan như thật lòng lo lắng cho cô: “Bá mẫu chị còn một đứa em trai đang học đại học nữa, chắc cũng dựa chị nuôi hả, thì tam ca thật sự khổ cực c.h.ế.t .”
Lần Tạ Vân Thư xác định, đôi chị em hoa đối với cô là ác ý trần trụi.
Rõ ràng là đầu gặp mặt, giữa họ cũng ân oán gì, hơn nữa bề ngoài của họ trông vẻ còn sợ Thẩm Tô Bạch, họ dám trêu chọc ?
Tặng mỗi một cái tát chắc chắn thực tế, nhưng Tạ Vân Thư cũng nhịn: “Lỗ tiền chắc đến mức , hai tháng nay tuy chỉ kiếm mấy ngàn đồng, nhưng chi tiêu chắc chắn đủ . Còn em trai , tự nó cũng thể kiếm tiền.”
Không xa, Tạ Minh Thành còn tính là ‘ đại diện’ nửa phần của Độc Đặc Phục Trang, mấy hôm thư về, còn Giang Oánh đưa cho nó hai trăm tệ gì đó gọi là hoa hồng…
Lời châm chọc mà Thẩm Hoan định nghẹn trong cổ họng, cô nuốt nước bọt: “Chị chị kiếm bao nhiêu?”
Mấy ngàn đồng? Một , thể hai tháng kiếm mấy ngàn chứ!
Cô ở ngân hàng lớn Kinh Bắc, lương một tháng mới đúng tám mươi tệ, đây còn là do hiệu suất ngân hàng của họ , tiền thưởng cao, bình thường các ngân hàng cấp , nhân viên giao dịch thông thường một tháng chỉ nhận hơn sáu mươi tệ.
Tạ Vân Thư kỳ thực thêm chút thành phần khoe khoang, bởi vì công trình thu nhập định, hơn nữa cô còn cộng thêm thu nhập chụp quảng cáo trong lúc .
lúc cô thể nhượng bộ thêm nữa, để họ cô cần Thẩm Tô Bạch nuôi.
Thẩm Lạc thì tin, cô vẫn đang học đại học, tuổi còn nhỏ hơn, cũng càng kiềm tính khí: “Tam tẩu, chị đang khoác chứ? Mẹ em , các chị là chuyên tới chiếm căn nhà bà nội để đó, tự kiếm tiền giỏi như , còn tranh giành nhà với bọn em?”
Thì là vì căn nhà!
Tạ Vân Thư từ cuộc hôn nhân học một đạo lý, đó là nếu một ngay từ đầu thành kiến với bạn, thì bạn nhiều việc nữa cũng vô ích. Thà rằng phản kích còn hơn là lấy lòng.
Cô lên, khuôn mặt rực rỡ động lòng khiến hai cô gái nhỏ đều ghen tị.
Thẩm Hoan ủ mặt: “Tam tẩu, chị gì? Đừng với em là, căn nhà đó chị !”
Thẩm Lạc trực tiếp hơn: “Không thì nên cho bọn em ở, bây giờ cả nhà bọn em đang sống trong khu nhà tập thể nhỏ.”
Lão gia Thẩm lúc dựa mạng để gây dựng giang sơn, nhưng lúc trẻ, hai con trai và một con gái của ông đều nhận sự hỗ trợ như . Thẩm tư lệnh mười lăm tuổi nhập ngũ, đến vị trí ngày hôm nay, cũng dựa chính .
Thẩm Minh Diễn tuy lính, nhưng cô là phóng viên chiến trường, cũng trải qua rèn luyện đạn lửa, hiện là chủ nhiệm hậu cần của đài truyền hình, điều kiện sống đương nhiên cũng .
Còn Thẩm nhị thúc Thẩm Việt Lâm là hiền lành nhút nhát, lúc đó văn thành võ tựu, trong mối quan hệ của lão gia Thẩm khó khăn lắm mới hương trấn một nhân viên ký lục, nhưng vì tính cách chậm chạp, bao nhiêu năm nay cũng thăng chức mấy.
Lão gia Thẩm là một đời ngay thẳng, cũng chỉ ở con trai thứ hai mới dùng quyền tư sắp xếp công việc, nhiều hơn ông tuyệt đối thể . Vì khi lão gia bệnh về hưu, Thẩm Việt Lâm an phận viên chức nhỏ của .
Ở đơn vị chính thức Kinh Bắc, như cũng coi là tệ, ít nhất thể nuôi sống cả nhà, còn phân một khu nhà tập thể nhỏ, nhưng so với Thẩm tư lệnh và Thẩm Minh Diễn, trong lòng nhị thẩm đương nhiên cân bằng.
Rõ ràng đều là nhà họ Thẩm, cách cuộc sống lớn thế? Bà luôn căn nhà tứ hợp viện mà bà nội để khi mất, bởi vì bà ba con trai nhà họ Thẩm đều bản lĩnh, căn bản cần dựa nhà cũng thể giải quyết vấn đề nhà ở.
Mà bà chỉ hai con gái, chỉ rước một rể, căn nhà tứ hợp viện đó để cho Thẩm Hoan, như chẳng là lưỡng kỳ mỹ .
điều khiến bà ngờ là, bà bao nhiêu lời ý mặt lão gia, cuối cùng căn nhà tứ hợp viện vẫn thuộc về Thẩm Tô Bạch!
Tạ Vân Thư đương nhiên những mánh khóe trong , cô chỉ an nhiên đó, liếc hai chị em họ: “Vậy em tìm tam ca của các em thương lượng , nếu cho, ý kiến.”
Chuyện gia đình nhà đàn ông, nên đẩy cho đàn ông giải quyết, bây giờ cô học thông minh .
Thẩm Hoan Thẩm Lạc lên tiếng nữa, từ nhỏ họ , ba vị đường ca . Đại ca tính tình nhất, nhị ca tuy nóng nảy nhưng mềm lòng, chỉ tam ca cứng rắn ăn, họ dám trêu.
Thẩm Hoan đành đổi chủ đề: “Ngày các chị kết hôn, nhà họ Thẩm sẽ đến nhiều khách, đều là nhân vật lớn ở Kinh Bắc, bên nhà gái của chị đến cũng ít nhỉ?”
Chuyện kết hôn hai cô thông minh nhắc tới, bởi vì ông nội công nhận, cô lấy chuyện chắc chắn mắng, nhưng thế lực nhà gái của Tạ Vân Thư yếu kém, đó là sự thật. Kết hôn lấy chồng quan trọng môn đăng hộ đối, đó là đạo lý bất di bất dịch từ xưa nay.
Chính ông nội cũng từng , tình cảm thể đặt lên gia tộc.
Tam ca từng là tử tôn tiền đồ nhất nhà họ Thẩm, lấy một phụ nữ kết hôn hai cũng đành, còn là phụ nữ nhà gái bất kỳ hậu trường nào, lẽ nào Tạ Vân Thư tự cảm thấy tự ti ?
Tạ Vân Thư từng thật sự tự ti, nhưng khi thật sự lấy Thẩm Tô Bạch, tâm lý biến mất.
Từng tự ti là vì đối với tình cảm , mất thất thường xác định thật giả, nhưng nếu bây giờ còn rụt rè, đó là mất mặt Thẩm Tô Bạch.
Cô thong thả ừ một tiếng: “Nhà gái đương nhiên sẽ đến .”
Thẩm Hoan lập tức , mặt vẻ ngây thơ: “Tam tẩu, nhà gái chị cũng sẽ đến nhiều nhân vật lớn chứ?”
“Chắc là .” Tạ Vân Thư cũng cô, đó chuyển giọng: “Vừa nãy em tự ở ngân hàng, gặp nhiều nhân vật lớn? Vậy lương của em nhất định cao nhỉ, cho tam tẩu mở mang tầm mắt một chút?”
Lương của cô?
Thẩm Hoan mím môi, theo lý mà một tháng hơn tám mươi tệ là lương cao , nhưng bây giờ cô còn nổi nữa .
Cô , nhưng Tạ Vân Thư tiếp tục: “Căn tin bao thầu, trong đó cô dì phụ trách rửa bát một tháng thể nhận bảy tám mươi tệ, em nên cao hơn họ nhiều lắm nhỉ?”
Câu đầy ác ý khiến khuôn mặt xinh của Thẩm Hoan đen , nhưng thể bất kỳ lời phản bác nào.
