Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng - Chương 52: Đây không phải kẻ ngốc, mà là kẻ điên

Cập nhật lúc: 2025-09-15 03:56:50
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt nhiều ngày nay, Tạ Vân Thư bán cơm thành thục lắm , tới một giờ chiều là hai nồi lớn sạch trơn.

Cường Tử xổm ở một góc ăn cơm, trong bát của hôm nay hai miếng thịt ba chỉ, cứ giữ đến cuối cùng cũng nỡ ăn.

Tạ Vân Thư liếc : “Nguội còn ngon , đừng nghĩ nhiều nữa, đây là để cảm ơn giới thiệu việc ăn cho thôi, thích thiếu nợ nhân tình của ai . chúng , ngày mai sẽ thịt nữa , buôn bán nhỏ lẻ của cũng dễ dàng gì!”

Miệng thì dễ dàng, nhưng ngày nào cô cũng chỉ lấy của một hào.

Đàn ông ở công trường ăn cơm thích ăn ngấu nghiến, Cường Tử cũng ngoại lệ, nhưng khi ăn hai miếng thịt ba chỉ đó, ăn từng chút một, nếm mùi vị thịt cá là từ một tuần , chiếc đầu vịt mà Tạ Vân Thư để cho .

Còn khi Tạ Vân Thư tới công trường bán cơm, bao lâu ăn thịt? Hắn cũng nhớ nổi…

Tạ Vân Thư ước chừng bây giờ tới ban quản lý dự án lấy hộp cơm thì sớm, bèn đành xe ba bánh tán gẫu với Cường Tử: “Cường Tử ca, con gái mấy tuổi , chỉ một đứa bé thôi ?”

Quê của Cường Tử ở vùng Thiệu Hưng, cách Hải Thành xa lắm, tàu hỏa hơn ba tiếng là tới, cô chỉ Lý Thắng Lợi qua, hình như con gái của Cường Tử sức khỏe , nên mới tiết kiệm ăn uống đến .

Vân Vũ

Nhắc tới con gái , Cường Tử mỉm : “Chỉ một đứa con đó thôi, ở quê với ông bà nó.”

Làm việc ở công trường vất vả, từ sáu giờ sáng cho đến tối mịt, buổi trưa chỉ hơn một tiếng để ăn cơm và nghỉ ngơi, là công việc chân tay nặng nhọc, nhưng đồng thời kiếm tiền cũng nhiều.

Một ngày công thể sáu bảy đồng, thập niên 80 coi là lương cao.

, trừ khi cảnh gia đình đặc biệt khó khăn, chứ những công nhân ăn uống ai tiết kiệm như Cường Tử đến mức như , ngay cả một món rau cũng nỡ mua, thì nhà của nghèo đến mức nào?

“Ở với ông bà?” Tạ Vân Thư ừ một tiếng, tùy ý hỏi: “Thế vợ ?”

Trên mặt Cường Tử hiện lên vẻ bối rối quen thuộc: “, vợ…”

“Hả?” Tạ Vân Thư tròn mắt, vợ thì đứa bé từ ?

Trong chốc lát, ánh mắt cô trở nên phức tạp, nếu vợ của Cường Tử gặp chuyện gì bất trắc, thì lẽ nên là vợ mất, chứ thể vợ, nghĩa là Cường Tử vẫn kết hôn?

Khuôn mặt đen sạm của Cường Tử ửng đỏ, mấp máy môi một cái, nhỏ giọng giải thích: “Thiên Thiên là đứa trẻ nhặt , năm nay tròn năm tuổi, lúc mới gặp nó còn nhỏ hơn cả một chú mèo con, thấy thương quá nên bế về tự nuôi.”

Ban đầu định đem cho khác, nhưng đứa trẻ nhỏ như , thở còn khó khăn, bệnh viện kiểm tra bệnh tim bẩm sinh, nuôi dưỡng cẩn thận, còn uống thuốc hàng ngày.

Cho , đồng nghĩa với đẩy nó đến cái chết, nhất thời mềm lòng nên giữ .

Việc giữ đổi cuộc đời , cô gái quen qua mai mối đó chịu tiếp tục nữa, phần lớn tiền kiếm đều dùng cho đứa bé .

Nhiều khuyên nên cho đứa bé , con đẻ của , gì mà nỡ? càng để lâu, càng nỡ, bố tuy trách mắng , nhưng rốt cuộc vẫn mềm lòng.

Sau đó, một bác sĩ bệnh tim bẩm sinh thể phẫu thuật , nhất là nước ngoài , kỹ thuật ở đó tiên tiến, nếu thành công thì sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Chỉ là, ít nhất chuẩn mười vạn đồng, mới thể nước ngoài tìm bác sĩ giỏi.

Mười vạn đồng, đó là một con thiên văn, đừng việc ở công trường, tiền công một ngày chỉ vài đồng, ngay cả ông chủ lớn cũng thể một lúc lấy nhiều tiền như , huống chi là vì một đứa trẻ nhặt .

Đây kẻ ngốc, mà là kẻ điên…

Tạ Vân Thư sửng sốt một lúc lâu mới tiêu hóa hết thông tin , nguyên nhân khiến Cường Tử việc quần quật và tiết kiệm đến mức là như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-sau-khi-ly-hon-toi-duoc-si-quan-quan-doi-chieu-chuong/chuong-52-day-khong-phai-ke-ngoc-ma-la-ke-dien.html.]

Cô lặng lẽ xuống xe ba bánh, tiếp tục chủ đề nữa: “ ban quản lý dự án lấy hộp cơm, về uống chút nước nóng , nếu hỏng hết dày thì còn kiếm tiền thế nào?”

Cường Tử cũng vội vàng dậy: “ việc đây.”

Hắn luôn là đến ăn cuối cùng, cũng là cuối cùng công trường, Lý Thắng Lợi một cái rồo cao giọng: “Các bắt tay việc thôi, hai ngày nữa là chúng về quê ăn Tết! Mau chóng thành nốt chỗ công việc , để ông chủ trả lương cho chúng !”

Đây mới là động lực việc, lập tức bắt đầu việc hăng say.

Cường Tử vác lên một bó cốt thép xi măng, trọng lượng gần hai trăm cân gần như đè cong cả lưng , nhưng quen , thậm chí còn cảm thấy hôm nay sức lực đặc biệt dồi dào.

Có lẽ, là vì ăn hai miếng thịt ba chỉ to…

Tại ban quản lý dự án công trường, đang thảo luận về bữa trưa hôm nay.

“Hôm nay đấy, bụng no căng , quản lý Điền nhà hào phóng thật, một hộp cơm thế chắc rẻ .”

“Ngày mai còn ăn nữa , mấy hôm ăn thứ gì , đừng đến mùi vị, ngay cả no bụng cũng xong.”

“Chỉ là cơm nhà bình thường thôi, mùi vị thơm ngon thế, còn ngon hơn cả vợ nấu nữa!”

Điền Hạo là chịu khen, lúc đến méo cả miệng. Vì vấn đề ăn uống, vị quản lý hậu cần như sắp c.h.ế.t vì lo , bây giờ cô bé tới giao cơm, cuối cùng cũng thể ông chủ khoanh tay, cần hàng ngày hao tổn tinh lực vấn đề ăn uống nữa.

Tạ Vân Thư cũng hợp miệng, cô thuận lợi nhận ba mươi hai đồng, hai lời lập tức vùn vụt tên lên hợp đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì vui sướng mà càng thêm tươi sáng rạng rỡ: “Quản lý Điền, hợp tác vui vẻ!”

Điền Hạo tim đập lỡ một nhịp, trời ạ, cô bé đúng là lớn lên thật là khiến mê mẩn…

Thẩm Tô Bạch họp xong trở về, liền thấy Điền Hạo cầm một tờ giấy ngốc nghếch, qua, chỉ thấy cùng ba chữ Tạ Vân Thư: “Hợp đồng ký xong ?”

Điền Hạo trả lời đúng câu hỏi: “Thẩm ca, xem cái tên thật! Vân Thư, Vân Thư, nhất định là một cô gái dịu dàng như nước! Lại còn nấu ăn như , chuẩn mực hiền thê lương mẫu…”

Thẩm Tô Bạch lạnh lùng liếc một cái: “Người ngoài là để kiếm tiền, để hiền thê lương mẫu .”

Điền Hạo nhún vai, bỏ tờ hợp đồng ngăn kéo: “Gả cho một giàu thì còn chịu tội nữa ? Dù vợ như , nhất định để cô ở nhà hưởng phúc, chỉ cần nấu cơm giặt quần áo cho .”

“Đây là hưởng phúc?” Thẩm Tô Bạch cho là đúng, lấy hợp đồng , bỏ túi áo : “Cái để giữ, vấn đề ăn uống bây giờ coi như giải quyết xong, cùng công trường xem bản vẽ.”

Điền Hạo kêu một tiếng ai oán: “ thể nghỉ ngơi một chút ?”

Câu trả lời dành cho là một đáp án lạnh lùng vô tình: “Không thể, trừ khi định ở bộ phận hậu cần suốt đời.”

Theo quy trình ly hôn, Tạ Vân Thư đến Ủy ban đường phố xin giấy giới thiệu xong, liền mang đến Tòa án Nhân dân đơn khởi kiện. Nhân viên của tòa án thấy là vụ kiện ly hôn, mà chồng là bác sĩ nổi tiếng Lục Tri Thức của bệnh viện Hải Thành, đều kinh ngạc.

“Cô gái, một khi tòa xử ly hôn, thì sẽ còn đường lui .”

Giống như nhân viên ở Ủy ban đường phố, nhân viên ở đây cũng nhịn lên tiếng nhắc nhở một câu. Đơn kiện sẽ gửi đến đơn vị công tác của chồng, như đồng nghĩa với việc chuyện ly hôn sẽ loan truyền khắp nơi.

Bị vợ việc kiện tòa, chỉ để ly hôn, dù thế nào nữa, thể diện của nhà họ Lục cũng sẽ mất sạch!

Loading...