từng nghĩ rằng, với một đàn ông lòng tự trọng như Hạ Huyên Thực, khi chủ động đòi ly hôn, sẽ tức giận đến mức lập tức bỏ về nhà.
Không ngờ, ngày hôm xuất hiện cửa nhà . Anh trông vẻ tiều tụy, giống như thức trắng cả đêm.
Nhìn thấy , chỉ hỏi một câu:
“Ngày hôm qua quá kích động, quên mất hỏi em, nửa năm qua em sống thế nào ? Em vốn từng rời xa nhà bao giờ.”
mấp máy môi, cuối cùng vẫn cúi thấp mi mắt, đáp:
“Dù tệ thế nào, cũng vẫn hơn lúc còn ở nhà họ Hạ.”
Ở nhà họ Hạ, mỗi ngày bận rộn từ sáng tới khuya, ngơi tay. Giống như một con lên dây cót, ngừng xoay tròn.
Không lấy một phút một giây nào là thuộc về , cũng hề nhận bất kỳ phần thưởng nào cho công sức bỏ .
ở đây, mỗi một phần công việc đều giá rõ ràng. Những nỗ lực của cũng công nhận.
Nghe , sắc mặt Hạ Huyên Thực tái nhợt, như thể sắp bật .
hiểu vì như thế.
Chứ nghĩ gì?
Anh còn tưởng rằng ở nhà họ Hạ là hưởng phúc ?
Nói thật lòng, khi còn ở quê sống một , mỗi ngày chỉ cần cho gà, cho lợn ăn.
Nhà cửa bừa bộn, chỉ cần quét dọn sân sơ sơ là đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-song-lai-tu-bo-nha-chong/chuong-20.html.]
ăn uống đơn giản, rau quả trồng trong vườn cũng đủ no bụng.
Lúc , hàng xóm láng giềng ai cũng bảo, chỉ cần lấy chồng sẽ sống sung sướng, nhờ cậy đàn ông.
thực tế thì, khi gả nhà họ Hạ, cuộc sống của còn bằng lúc độc .
nhớ những ngày tháng đó nữa, , lạnh nhạt mở miệng:
“Chúng đừng hành hạ nữa, hãy buông tha cho đối phương, từ nay ai can thiệp ai.”
Hạ Huyên Thực lắc đầu.
Anh chấp nhận .
“Vậy còn các con thì , còn Hạ Nhuệ và Hạ Sơn nữa?”
“ tin sẽ bạc đãi chúng. Còn , đó là trách nhiệm của một cha như .”
dứt khoát đóng sầm cửa, bận tâm tới nữa.
Ngoài dự đoán, Hạ Huyên Thực rời .
Ban đầu sẽ rời hai ngày, cũng nhắc nữa.
, trong lòng vẫn tin rằng chỉ đang mẩy, đang cố gắng tỏ mạnh mẽ.
Anh cho rằng những ngày tháng rời xa , chỉ đang gượng mà sống.
Chỉ cần dỗ dành, sẽ mềm lòng mà trở về.
Cho nên, khi thấy tự may túi vải đem bán, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.