Đóng cửa hàng xong, Hạ Huyên Thực xa .
Anh thấy mặt, ngập ngừng một lúc định rời , thì một phụ nữ dẫn hai đứa trẻ chạy tới.
Lâm Oánh Giai mà dắt Hạ Nhuệ, Hạ Sơn đến thành phố G.
Hai đứa trẻ thấy , khoảnh khắc sững liền lao ôm chặt lấy chân , nức nở.
Hạ Huyên Thực cũng sửng sốt.
Chờ tất cả bình tĩnh , mới , thì là Lâm Oánh Giai thật sự chịu nổi nữa, mới dẫn theo hai đứa nhỏ đến đây.
Căn nhà giờ với cô chẳng khác gì ác mộng.
Ngày nào cũng là tiếng tiếng la của lũ trẻ, ồn đến mức cô nhức đầu.
Sáng sớm dậy ở nhà ăn trấn, vốn mệt mỏi. Tan về còn trông ba đứa trẻ với hai ông bà già.
Nhà thì chật hẹp, chẳng chỗ mà đặt chân. Quan trọng hơn là Hạ Nhuệ với Hạ Sơn lớn dần, bắt đầu nhận trường học khác hẳn với Hạ Thái.
Trường của tụi nó cũ kỹ, xa xôi. Mà trường của Hạ Thái là khu mới xây, .
Lúc chúng mới nhớ tới những gì từng . Chúng nó nhận là Hạ Thái cướp suất học của . Hai đứa nhóc bèn ầm lên, đòi học cùng trường với Hạ Thái, thì cho nó nữa.
Hai đứa ông bà nội chiều quá sinh hư, ai cũng khuyên nổi.
Hạ Thái mỗi ngày về chẳng yên mà học bài.
Nghe Lâm Oánh Giai kể lể xong, mới quan sát cô . So với , đúng là già nua nhiều. Người cũng chẳng còn ăn mặc điệu đà, chắc vì hết tiền, cũng chẳng còn tâm trí mà chăm chút.
Lâm Oánh Giai đầy căm hận.
, cô chắc còn hận chuyện từng xúi Hạ Nhuệ với Hạ Sơn xa lánh con cô . Cuối cùng nhịn nổi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-song-lai-tu-bo-nha-chong/chuong-36.html.]
“Mày ăn sung mặc sướng ở thành phố G thế , dựa gì mà tao nuôi hai đứa con cho mày.”
sửa :
“Về chuyện hai đứa nhỏ, với Hạ Huyên Thực thỏa thuận rõ. Con cái để nhà họ Hạ, do tự nuôi. nhớ nhầm thì mỗi tháng vẫn gửi tiền về nuôi bọn trẻ, dư dả chán.
“Thế nên, cô nuôi giúp , mà là nuôi giùm cả cô.”
Năm đó ly hôn, cũng từng với Hạ Huyên Thực, nếu cảm thấy một nuôi hai đứa công bằng, thì mỗi một đứa.
Có điều thừa, ông bà nội tụi nó đời nào cho dẫn con .
Trong mắt họ, con trai là nòi giống nhà họ Hạ, đời nào để mang .
Vậy nên với Hạ Huyên Thực ký thỏa thuận, rõ ràng trách nhiệm. Hai đứa đều do nuôi dưỡng.
ngừng một chút, mỉa mai:
“Huống hồ, mấy năm cả cô nuôi con cho cô, giờ cô mới nuôi mấy bữa kêu nổi?”
Lâm Oánh Giai hoảng hốt chối:
“ , chỉ là, chỉ là bọn trẻ nhớ , nên mới dẫn gặp.”
hai đứa nhỏ, mặt biểu cảm.
Bọn nó nhớ ? tin.
Lúc thấy , hai đứa ôm chân lóc, trông thì đáng thương, nhưng miệng mắng.
Lúc thì chửi Lâm Oánh Giai, lúc thì chửi Hạ Thái.
Bảo chủ cho bọn nó, đuổi Hạ Thái khỏi trường.
, tụi nó chỉ đang cần thôi, chứ chẳng nhớ gì hết.