Thấy dáng vẻ  thất vọng của Nghiêm Vệ Đông, Hạ Tuấn Phong vô thức lấy  "vật  thế" của cô út nhà  - kẹo của cô út.
"Đây là kẹo mà cô út để  cho , cô   nhớ cô  thì  thể ăn một viên,  là... Trưởng quan Lục,  Nghiêm, hai  cũng ăn một viên nhé?"
Nghe , Nghiêm Vệ Đông vốn  hề khách khí lấy hai viên,   một viên bóc vỏ bỏ  miệng , một viên đưa cho Lục Tranh.
Chỉ là bọn họ  ngờ rằng viên kẹo  thật sự  hề tầm thường!
Vốn dĩ Lục Tranh  thích ăn kẹo, nhất là loại kẹo  bọc trong lớp vỏ nhựa  mắt, trông  vẻ rẻ tiền .
 bởi vì khi  thấy Hạ Tuấn Phong nhắc đến cô út thì cả  trông phấn chấn, vui vẻ hẳn lên,     bất kỳ tâm lý tiêu cực nào, trong lòng   chút tò mò về cô út trong lời Hạ Tuấn Phong.
Cũng chính vì sự tò mò   thúc đẩy  ăn viên kẹo mà  đây  tuyệt đối sẽ  ăn.
Ngay khi viên kẹo rơi  miệng là tan   đầu lưỡi, một hương vị ngọt ngào nhưng  ngấy lan tỏa trong khoang miệng .
Viên kẹo   mà  ngon ngoài sức tưởng tượng của .
Hơn nữa     là ảo giác của   ,  là do  quá nhiều lời Hạ Tuấn Phong khen ngợi cô út,  cũng nảy sinh một loại cảm giác giống như  khi ăn viên kẹo , tâm trạng thật sự trở nên  thư thái,  vui vẻ...
Ngay khi Lục Tranh còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên mà viên kẹo mang  thì   thấy Nghiêm Vệ Đông kêu lên một tiếng.
"Tiểu Phong, kẹo trái cây  cô của  mua ở  ? Ngon quá!"
Nghiêm Vệ Đông nhai nát viên kẹo   nuốt xuống, vẻ mặt vẫn còn thòm thèm.
"Không    quá ,   ăn  ít kẹo nhưng đây là  đầu tiên   ăn viên kẹo ngon như ! Hình như cũng  hẳn là ngon, mà là một loại cảm giác  khi ăn viên kẹo  cả   vui vẻ, cơ thể cũng thoải mái hơn một chút."
Nói xong, Nghiêm Vệ Đông cảm thấy   như  hình như đúng là  chút quá lời!
Dù  cũng chỉ là một viên kẹo mà thôi,  gì  công hiệu thần kỳ như  chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-139.html.]
Mà Lục Tranh vốn cũng cho rằng đó là ảo giác của ,  khi  Nghiêm Vệ Đông  ,   chút ngạc nhiên nhưng cũng  quá để ý, dù  thì cũng chỉ là một viên kẹo mà thôi.
Chỉ là ngon hơn kẹo bình thường một chút.
"Ừ, viên kẹo  quả thật  tệ." Lục Tranh cũng lên tiếng khen ngợi.
Thấy hai vị trưởng quan của  đều thích kẹo mà cô út chuẩn  cho  như , Hạ Tuấn Phong nở nụ  rạng rỡ.
" cũng   cô út của  mua ở , đợi   cô  đến  sẽ hỏi giúp hai , nếu hai  thích,     thể gửi một ít đến đơn vị cho hai ."
"Vậy thì  quá!  thấy kẹo  ngon,   chắc chắn  nhớ hỏi đấy nhé."
TBC
Nghiêm Vệ Đông vốn   khách sáo là gì,    hề ngại ngùng mà đồng ý với đề nghị gửi kẹo cho bọn họ của Hạ Tuấn Phong, hơn nữa còn  mong chờ.
Nhìn dáng vẻ    hổ của bạn   xin kẹo Hạ Tuấn Phong, Lục Tranh khẽ nhếch môi.
...  cũng  từ chối, bởi vì viên kẹo đó thật sự  ngon!
"Tiểu Phong,  là  cho  thêm mấy viên nữa ,    ăn nhanh quá,  kịp cảm nhận  vị gì cả."
Nghiêm Vệ Đông chép miệng, cảm thấy vẫn còn  ăn kẹo, thế là  xin Hạ Tuấn Phong.
Mà Hạ Tuấn Phong tuy  chút   cho nhưng dù    cũng là trưởng quan của , hơn nữa còn lặn lội đường xa mang nhiều quà đến thăm  như ,   thật sự  nỡ từ chối.
Thế là   đành  c.ắ.n răng cho Nghiêm Vệ Đông và Lục Tranh mỗi  thêm hai viên kẹo,  khi cho xong còn đau lòng .
" cũng  còn nhiều kẹo nữa, hơn nữa lúc cô út  còn dặn dò    cho  khác ăn kẹo mà cô  đưa cho , đây là hai viên cuối cùng ."
"Nhìn  keo kiệt kìa, mấy viên kẹo thôi mà,   cho   mua ở ,  mua cả một phòng kẹo tặng  cũng ."