"Được , đúng là uổng công giúp cô như , còn dặn dò , bảo giúp gia đình cô nhiều một chút, bảo xử lý chuyện của Trần Văn Bân đến cùng."
Nghe Nghiêm Vệ Đông như , Tiểu Hải Tảo trợn tròn mắt, trong ánh mắt ngập nước lấp lánh.
Bạn 1 nhà cô quả nhiên là !
Ngay cả chuyện của Trần Văn Bân cũng giúp đỡ như thì hai hộp kẹo hẳn là nên tặng cho !
"..." Nghiêm Vệ Đông: Làm !
"Ơ?! Cô út! Cô quen đồng chí Lục ?!"
Hạ Hải Yến luôn cảm thấy hình như chỗ nào đó đúng, bỗng nhiên cô ý thức cô út nhà mà quen vị đồng chí còn nam chính hơn cả nam chính ...
Mà bộ sự chú ý của Nghiêm Vệ Đông đều ở...
Ơ, kẹo quen mắt thế nhỉ?
*
"Cô út, cô quen đồng chí Lục ?"
"Hai quen khi nào ?!"
"Cô út, cô cho cháu ?"
Sau khi Hạ Hải Yến chậm chạp phát hiện hai hợp tác quen , cô thật sự kinh ngạc!
Mãi cho đến khi xe khách về huyện Bái, dọc đường cô vẫn còn ngừng hỏi.
Tiểu Hải Tảo thật sự cô hỏi đến phiền, cô véo má cô : "Không ồn ào nữa."
"Vậy cô cho cháu chuyện của cô và đồng chí Lục !"
Mắt Hạ Hải Yến sáng lên Tiểu Hải Tảo, linh hồn hóng chuyện bùng cháy.
Dù bất kể là Tiểu Hải Tảo là Lục Tranh, hai đều xứng đáng là nhân vật nam nữ chính nhất trong lòng cô !
Mà bây giờ hai nhân vật nam nữ chính sớm quen , hơn nữa vẻ còn chút sâu xa, điều thể khiến Hạ Hải Yến tò mò ?
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-172.html.]
Tiểu Hải Tảo thấy cháu gái ngốc nhà tò mò như , cô bất đắc dĩ lắc đầu, suy nghĩ một chút, cô vẫn chọn một vài chuyện thể cho cô .
Dù ... ruột nhà cô dặn dặn bên tai cô, bảo cô đừng chuyện cô gặp bọn buôn khi trở về.
"Trước khi cô từ thành phố S trở về đón, đồng chí Lục cứu cô, cho nên lúc đó bọn cô quen ."
Lời của Tiểu Hải Tảo thốt , đôi mắt vốn sáng của Hạ Hải Yến càng thêm sáng ngời!
Trên mặt cô lộ vẻ mặt "đúng là như " mà Tiểu Hải Tảo thể hiểu nổi, cô ngừng cảm thán trong lòng.
Oa! hóa là tình tiết hùng cứu mỹ nhân! Lần gặp gỡ đúng là quá tuyệt vời!
"Cháu đang ngẩn suy nghĩ lung tung cái gì ?"
Tiểu Hải Tảo cháu gái ngốc nhà bắt đầu thất thần, cô thật sự cạn lời.
Cháu gái của cô chỉ ngốc nghếch mà còn luôn thích ngẩn , thật sự trong đầu cô cả ngày đang suy nghĩ cái gì.
"Cô út, cô thấy đồng chí Lục thế nào?" Hạ Hải Yến nháy mắt cô út xinh nhà , hì hì hỏi.
"Rất , là một , , !"
Sau khi Tiểu Hải Tảo nghĩ đến những chuyện Lục Tranh , cô vui vẻ , đôi mắt cong cong như vầng trăng non, cực kỳ đáng yêu.
Nghe Tiểu Hải Tảo đ.á.n.h giá như , khóe miệng Hạ Hải Yến chút co giật.
Cô út nhà cô đây là đang phát thẻ cho ?
Để xác nhận suy đoán của , Hạ Hải Yến nghiêm túc chằm chằm cô út nhà , nhỏ giọng hỏi: "Cô út, cô cảm thấy khi gặp đồng chí Lục , tim cô đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng lên ?"
"Hả? Không , tim đập nhanh, mặt đỏ bừng lên gì, cô bệnh ."
Tiểu Hải Tảo nghi ngờ Hạ Hải Yến, chỉ cảm thấy đứa cháu gái ngốc nghếch của hôm nay thật kỳ lạ.
"..."
Nghe Tiểu Hải Tảo trả lời như , Hạ Hải Yến ôm trán, đối diện với đôi mắt trong veo như trẻ thơ của cô út, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn còn chút bầu bĩnh của cô, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác tội mãnh liệt!
Mình đang nghĩ gì ? Cô út nhà cũng chỉ là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi thôi mà!