Ở thời đại , đừng  là cách học tiếng Anh  hiệu quả, chỉ riêng  trong nước  tiếng Anh thôi cũng   ít , càng đừng  đến huyện thành nhỏ bé hẻo lánh như bọn họ.
Muốn học ngoại ngữ thật sự khó như lên trời.
Mặc dù cô  là sinh viên đại học tương lai, từ tiểu học  bắt đầu học tiếng Anh, nhưng... cô  chính là một học sinh dốt!
Hơn nữa bản  cô   giỏi tiếng Anh, dạy  khác, hơn nữa còn dạy hai học bá trong nhà, cô  càng   tự tin!
Tuy cô    cách nào dạy bọn họ tiếng Anh nhưng cô   thể chỉ cho bọn họ một con đường sáng!
"Khụ khụ khụ! Có lẽ  cả  cách! Dù   cả quen  nhiều  trong quân đội như ,   chừng  biện pháp gì đó!"
Anh cả họ của bọn họ chính là nam chính của thế giới ! Hơn nữa còn là   bàn tay vàng mạnh mẽ   lưng!
TBC
Chỉ là học tiếng Anh mà thôi, chắc chắn  thể dễ dàng giải quyết !
Biết rõ những lời cháu gái ngốc nhà   đều đáng tin, nếu cô    Hạ Tuấn Phong  cách,  Hạ Tuấn Phong khẳng định  thể giải quyết  vấn đề học tiếng Anh .
Chỉ  điều... Cô luôn cảm thấy  phiền cháu trai lớn nhà    lắm, hơn nữa theo ý trong lời cháu gái ngốc, còn   phiền đến chiến hữu trong quân đội của cháu trai, cô càng cảm thấy phiền phức.
Rõ ràng Hạ Ngọc cũng nghĩ như , nhưng còn  đợi cô  và Hạ Ngọc cùng từ chối,  thấy Vương Quế Hoa  nhanh nhẹn mở cửa sổ , lớn tiếng gọi Hạ Tuấn Phong đang   ghế dài  gốc cây lớn trong sân đang khắc gỗ.
"Tiểu Phong , cô út và em họ của cháu đều  học tiếng Anh nhưng   nên học thế nào, cháu xem  cách gì !"
Hạ Tuấn Phong đang cầm d.a.o nhỏ khắc đồ chơi cho cô út,  bà nội  ,   dừng động tác trong tay .
"Bà nội,  thế ạ? Sao đột nhiên   học tiếng Anh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-205.html.]
"Hải Yến   sang năm thi đại học, môn tiếng Anh sẽ tính  tổng điểm nhưng Tiểu Ngọc    tiếng Anh, mà ở vùng quê nhỏ bé  của chúng  cũng   ai  tiếng Anh cả, nên mới nghĩ cháu ở trong quân đội quen  nhiều , xem  cách nào học tiếng Anh ?"
Nghe Vương Quế Hoa giải thích như , vẻ mặt của Hạ Tuấn Phong trở nên nghiêm túc.
Anh  suy nghĩ  kỹ, cuối cùng hình như nghĩ tới điều gì đó, biểu cảm  mặt  trở nên do dự.
Lúc  Vương Quế Hoa và    từ trong nhà  ,  biểu cảm  mặt Hạ Tuấn Phong, họ đều  chút căng thẳng.
"Tiểu Phong,  thế? Có nghĩ  cách gì  ?" Vương Quế Hoa cẩn thận hỏi.
"Nghĩ thì  nghĩ  nhưng... cảm thấy  tiện lắm." Hạ Tuấn Phong mím môi, trong mắt tràn đầy do dự.
Anh  thầm nghĩ trong lòng, nếu là chiến hữu bình thường thì   nhưng...   là cấp  của  ,   luôn cảm thấy vì chuyện nhỏ nhặt  mà   phiền   thì   lắm.
"Có gì mà  tiện chứ! Chuyện  liên quan đến tương lai của cô út và em họ cháu đấy! Cháu nghĩ xem, con cái nhà nông chúng  thi đại học   dễ dàng gì! Chúng  cũng  thể vì chút sĩ diện mà  quan tâm đến tương lai của cô út và em họ cháu..."
Trước những lời khuyên nhủ chân thành của Vương Quế Hoa, Hạ Tuấn Phong đành  cố gắng  một bức thư cho cấp  Lục Tranh của .
Mặc dù... Anh  cũng  chắc chắn lắm liệu trưởng quan của   thể giúp  việc   .
Dù    cũng chỉ   khác , vị trưởng quan  của    quan hệ ở nước ngoài, hơn nữa  cũng   ngoại ngữ,  còn  thông thạo, chắc là...   vấn đề gì  nhỉ?
Thế là vị Lục trưởng quan ở quân doanh xa xôi  nhận  thư của Hạ Tuấn Phong,  mà  vẫn luôn để tâm.
"Học tiếng Anh..."
Lục Tranh xem xong thư thì vẻ mặt trầm ngâm, khi  đang suy nghĩ xem nên giúp cô út và em gái của Hạ Tuấn Phong học tiếng Anh như thế nào thì Nghiêm Vệ Đông bước  phòng nghỉ của .