Nghe Vương Quế Hoa và Hạ Đại Dân  , trong lòng Tiểu Hải Tảo càng thêm cảm động, cô  cảm động   áy náy.
Nghĩ đến từ khi  xuyên  tới đây, cô  từng kiếm  một xu nào cho gia đình,  còn tiêu tốn  ít tiền của nhà, Tiểu Hải Tảo mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Hay là cha  ơi, con  ít kẹo  cha  đem  bán nhé?"
Tiểu Hải Tảo nghĩ những  từng ăn kẹo  từ nước mắt của  đều khen ngon, nhất là Hạ Hải Yến còn luôn  những viên kẹo cô  chắc chắn bán  nhiều tiền, từng đề nghị cô  kẹo đem bán.
TBC
Cô vốn   dùng những viên kẹo nước mắt đó để bán lấy tiền, dù  nước mắt của cô  quý giá, cô cũng là một hoa tiên nhỏ  tuyến lệ  thấp, khó mà  , nhưng bây giờ, cô sẵn lòng vì  nhà  mà đem những viên kẹo nước mắt đó  để họ kiếm tiền.
Chỉ  điều đề nghị  của Tiểu Hải Tảo  mới đưa    hiệu trưởng là  đầu tiên   bác bỏ!
Hơn nữa để   lãng phí thời gian học tập của cô học trò thiên tài , hiệu trưởng còn giúp nhà họ Hạ đề xuất phương án giải quyết tình hình kinh tế!
"Không ! Em Hạ An Nhiễm bây giờ là học sinh, thời gian và tâm trí của em đều nên dùng  việc học chứ   giúp  nhà kiếm tiền."
Nghĩ đến cô học trò thiên tài  của  sở hữu bộ não quý giá như , thời gian của cô   thể lãng phí  những chuyện vặt vãnh đó !
Cho nên...
"Chuyện cha  em  lên đây ở cùng để tiện chăm sóc...   một cách   thể thuê nhà ở   thể kiếm tiền đây."
Hiệu trưởng vì cô học trò thiên tài hiếm  của  mà đối xử với Tiểu Hải Tảo chẳng khác nào cháu gái ruột.
"Gần trường    một cửa hàng cần cho thuê, tầng   thể mở quán, tầng   thể ở,  thấy hai bác  thể thuê  mở một tiệm văn phòng phẩm hoặc quán ăn nhỏ, đều  thể kiếm  kha khá tiền, dù  lượng  qua  ở trường cũng lớn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-tieu-hoa-yeu-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-214.html.]
Nghe hiệu trưởng , mắt  nhà họ Hạ đều sáng lên.
"Căn nhà   đấy! Ở ngay gần đây, con ngoan nhà   học chỉ vài bước chân là tới!"
"Hơn nữa chúng  còn  thể mở quán kiếm thêm ít tiền!"
"Chỉ   căn nhà ... chúng  thuê nổi ?"
Cửa hàng mà hiệu trưởng  chỗ nào cũng , khuyết điểm duy nhất chính là... Người nhà họ Hạ sợ họ  thuê nổi, hơn nữa nhà họ cũng   ai từng kinh doanh nên vẫn  chút lo lắng.
"Tuy diện tích cửa hàng đó  lớn nên tiền thuê  thể sẽ đắt hơn những nơi khác một chút, nhưng  quen chủ nhà, đến lúc đó   thể giúp hai bác thương lượng giá, để họ cho thuê rẻ hơn một chút."
Nghe , Hạ Đại Dân và Vương Quế Hoa vốn  xiêu lòng giờ  càng  thuê bằng  căn nhà chỗ nào cũng  , mà quan trọng nhất là  gần cô con gái cưng của họ
Ngày nào cũng  thể trông thấy con bé, nhưng dù  Hạ Đại Dân và Vương Quế Hoa vẫn định về nhà bàn bạc với mấy  con trai .
"Thầy hiệu trưởng, cảm ơn thầy  giúp chúng  nhiều như , nhưng chuyện  đối với nhà chúng    chuyện nhỏ, chúng  xin về bàn bạc   sẽ   tìm thầy ."
Hiệu trưởng gật đầu,  : "Vậy hôm nay chúng  cứ giải quyết xong chuyện  học của Hạ An Nhiễm  ."
Thế là  đúng ngày đó, Tiểu Hải Tảo vinh dự trở thành học sinh lớp 12 của trường trung học  1 huyện, Hạ Đại Dân và Vương Quế Hoa  khi bàn bạc với các con trai và con dâu trong nhà  quyết định...
"Mẹ, dù tiền thuê  đắt mấy cũng  thuê, lượng  qua  ở trường  đông, cha  mở một quán ăn nhỏ, buổi sáng chỉ bán đồ ăn sáng thôi chắc cũng kiếm  bộn tiền !"
Sau khi  cô con dâu thứ hai là Hà Lệ Cầm kể ví dụ về một  hàng xóm,  nhà  ngoài bày hàng rong, thu nhập  vẻ  khá, Vương Quế Hoa quyết tâm mở một quán ăn nhỏ cạnh trường học.