Kiếp ,  khi cô  viện, Cố Thanh Xuyên   tù.
 
Cô còn  kịp bắt đầu bán đồ thì   Khang Quế Hương tố cáo.
 
Quả nhiên việc gì cũng cần  chuyên  mới .
 
Đồ thì cô  thể xoay xở để kiếm, nhưng nếu tự  bán thì chắc chắn  .
 
Sẽ  dễ  theo dõi  tóm cổ.
 
Muốn bán hàng an , Khương Đại Sinh là  lối mòn dễ nhất.
 
“Giúp em bán thì    .   em  thiếu tiền ?” Khương Đại Sinh hỏi.
 
“Em cá cược với  đàn bà Khương Quốc Trụ mang về. Một năm  kiếm  năm ngàn tệ để mua  căn nhà lớn của ông em,  thể để bà  chiếm lợi .”
 
Khương Đại Sinh: “……” Con bé  đúng là dám  to thật.
 
Anh  mở bao lưới , cân nhắc trọng lượng của mấy con thỏ đang còn sống.
 
“Gà rừng bán năm tệ một con, ba con là mười lăm. Thỏ rừng  chắc  năm sáu cân, sơ chế   ba bốn cân thịt. Hai con  cũng  thể bán  tám đồng. Lấy hai phần trăm thì  chỉ thu bốn đồng sáu thôi đấy.”
 
Khương Từ trợn mắt   : “Hôm nay thì   tính như thế. Mấy thứ  là của  Xuyên. Anh  bất tiện  mặt, nên em mới mang giúp  bán.”
 
Khương Đại Sinh: “……”
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh  liếc về phía gian giữa của căn nhà –  đàn ông “ tiện xuất hiện” , mỗi tối đều cắm mặt ở chợ để duy trì trật tự.
 
Chuỗi cung ứng – sản xuất – tiêu thụ của chợ đen Hắc Thủy  là do Cố Thanh Xuyên dẫn theo mấy  em lập  trong vài năm qua.
 
Chỉ là  ngoài     đầu chính là  Xuyên mà thôi.
 
Anh  cũng chẳng tiện  rõ: “Được , mai   lấy tiền. Sau   gì  bán thì đến  buổi tối, ban ngày dễ  chú ý lắm.”
 
“Được,  chốt thế nhé.”
 
Khương Từ liếc  trong nhà – ngay từ đầu Khương Đại Sinh  cứ liếc liếc về gian giữa,  lẽ bên trong   đang tránh mặt,    phát hiện đang giao dịch.
 
Cô cụp mắt xuống: “Em về đây.”
 
…
 
Khương Đại Sinh tiễn Khương Từ  ngoài,  quanh quất xác nhận  ai theo dõi mới đóng cổng .
 
Cố Thanh Xuyên bước  từ trong phòng.
 
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi xanh quân đội, quần đen, gương mặt điển trai căng thẳng.
 
Anh  mấy con thỏ rừng mới bắt  buổi sáng mà ngẩn .
 
Có  vỗ vai,   đầu  thì thấy cái bản mặt đáng đánh của Khương Đại Sinh.
 
“Anh Xuyên,   hết  đúng ? Tiểu Khương Từ đang thiếu tiền đó,  mau kiếm đủ tiền cưới   về .”
 
Cố Thanh Xuyên huých cho   một cái cùi chỏ:
 
“Ra ngoài đừng  bậy. Nhà  mang thành phần địa chủ, ông nội Tiểu Từ tuyệt đối sẽ  đồng ý . Đến con ruột mà ông  còn đuổi khỏi nhà, thì   thể chấp nhận cho Tiểu Từ gả  nhà  ? Đừng mơ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c10-2.html.]
 
“Cũng đúng.” Khương Đại Sinh thở dài: “Ông già  cố chấp lắm, xem thường    tiền đồ nên đến việc cũng  chịu giới thiệu cho,   thể dễ dàng đem đứa cháu gái bảo bối gả cho một nhà như   chứ.”
 
Anh Xuyên và Tiểu Từ đúng là đáng tiếc.
 
Mười năm ,  Xuyên là nam sinh mà ai trong trường cũng ngưỡng mộ – gia thế , thành tích .
 
Khi đó, tan học   luôn đưa Tiểu Từ về tận cửa nhà.
 
Giờ thì Cố Thanh Xuyên  như thể  rõ Tiểu Từ thích , đến mặt cũng  chịu gặp.
 
Anh từng , ai dính  nhà họ Cố thì  đó xui xẻo.
 
Sao  thể thế ? Trong mắt Khương Đại Sinh,  Xuyên   bản lĩnh.
 
Anh  dẫn dắt mấy kẻ thất nghiệp như bọn họ, mà vẫn tổ chức và điều hành chuỗi sản xuất – cung ứng – tiêu thụ ngầm một cách gọn gàng trật tự.
 
Về , bất kể Tiểu Từ  bán gì, bao nhiêu, đều  thể tiêu thụ hết.
 
Nói  cũng   , Cố Thanh Xuyên cũng thiệt thòi.
 
Cha  – Cố Chính Sơ – sinh  , ai cũng mong chú hai nhà họ Thôi sinh  con gái.
 
 chú hai Thôi  thương tật trong chiến tranh, đến giờ vẫn  kết hôn.
 
“Nếu như Tiểu Khương Từ là con gái chú hai Thôi thì   mấy.” – Khương Đại Sinh lẩm bẩm, bỗng nhiên linh quang lóe lên, nhảy dựng lên.
 
“Anh Xuyên, em nghĩ  ! Anh  nhờ chú hai Thôi nhận Tiểu Khương Từ  con gái nuôi, thế thì cô  nghiễm nhiên trở thành vị hôn thê của  . Ông cụ Khương   phản đối cũng chẳng  gì .”
 
Khương Đại Sinh càng nghĩ càng thấy ý    lý.
 
“Mẹ của Tiểu Từ  y tá riêng cho chú hai Thôi bao nhiêu năm như , chắc chắn  chút tình cảm. Nếu  thấy khó mở miệng, để em  với Tiểu Từ, chỉ cần cô  lên tiếng, chú hai Thôi nhất định sẽ đồng ý nhận cô   con gái nuôi.”
 
Cố Thanh Xuyên    chọc tức đến bật  – cái kiểu chủ ý ba xu  mà cũng nghĩ  .
 
Nếu chú hai Thôi thực sự nhận Tiểu Từ  con gái,  cô   gả cho , thì ông cụ Khương chắc tức đến mức đập cửa nhà họ Cố luôn mất.
 
“Đừng nghĩ mấy ý vớ vẩn nữa.” – Cố Thanh Xuyên đá cho   một cái.
 
Tiểu Từ  con gái nhà ai cũng  .
 
Cái mũ “địa chủ” của nhà ,  khiến cha  mất mạng.
 
Anh còn    sống  bao lâu nữa.
 
Biết  mai   đưa xuống nông thôn đào phân trong chuồng trâu.
 
Chưa chắc  thấy  ngày tiếp theo.
 
Khương Đại Sinh càng  càng hứng khởi, dù  đá cũng  chịu bỏ cuộc:
 
“Anh Xuyên, nếu Tiểu Từ thật sự trở thành con gái của chú hai Thôi, thì   cưới cô  ?”
 
“Không cưới.”
 
“Anh cứng miệng như vịt c.h.ế.t !   tin !” – Khương Đại Sinh lắc lư mái tóc dài lãng tử của : “Tiểu Khương Từ mà trở thành vị hôn thê của ,   tin  nỡ lòng nào  huỷ hôn.”
 
Cố Thanh Xuyên  kiên nhẫn nữa, vung tay tát cho   một phát: “Mau  bán mấy con gà rừng thỏ rừng  , tiền đem nộp cho Tiểu Từ. Cấm   năng linh tinh  mặt con bé!”