Chương 13: Bàn chuyện hôn sự
 
Bất ngờ  thấy giọng của Cố Thanh Xuyên, Khương Từ  đầu , trong mắt   ngạc nhiên   tức giận: “Lúc nãy em thấy    khỏi nhà, em đuổi theo mà  kịp,  chờ ở cửa nhà Đại Sinh nửa ngày,    ?”
 
Anh  xử lý tên Thôi lão tứ xong, cô bé  còn   suýt nữa thì  tên cầm thú  giở trò. Cố Thanh Xuyên  lên vài bước.
 
Thấy    gì, Khương Từ  hỏi: “Anh đến đây  gì?”
 
Cố Thanh Xuyên nhất thời nghẹn lời, thành thật : “Hôm nay  đến để lui hôn…”
 
Khương Từ: “……”
 
Cô chẳng thèm   lấy một cái, lạnh lùng : “Tuỳ .” Rồi   bỏ .
 
Cố Thanh Xuyên  theo  lưng cô, ban đầu là định tìm Thôi Viễn Sơn để lui hôn, nhưng giờ chú hai  cưới Lâm Uyển… Ừm? Vị chú hai   liệt hơn chục năm ,    đấu nổi Thôi Viễn Sơn . Hôn sự   lui    còn  xem chú hai  cưới    .
 
“Anh Xuyên,  thực sự  lui hôn ?” Giọng  của Khương Từ đầy giận dỗi, bởi  đàn ông phía  mãi chẳng  câu nào.
 
Cố Thanh Xuyên liếc  phía  cô, thấy vợ lẽ của Thôi Viễn Sơn – Mai Bảo Anh – đang  tới,  hạ giọng: “Có  tới, lát nữa  .”
 
Cảnh vệ  gác ở cổng khu đại viện nhận  vợ của chính ủy  nghỉ hưu, liền  nghiêm chào. Mai Bảo Anh phất tay, dẫn Khương Từ và Cố Thanh Xuyên  khu đại viện của quân đội.
 
Mai Bảo Anh thấy hai  cùng  tới,  vài lời   riêng với Khương Từ, liền bảo: “Tiểu Xuyên, bà Mai  chuyện   với Tiểu Từ, cháu cứ đến khu nhà  4  .”
 
Cố Thanh Xuyên chẳng buồn để ý đến Mai Bảo Anh. Anh  mới xử lý xong lão Tứ nhà họ Thôi,   bà    chuyện con trai  suýt chút nữa  hại Khương Từ  . Dù  thì, hai  con nhà  cũng chẳng  hạng   gì.
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khương Từ : “Có gì thì bà cứ  , đuổi  Xuyên  gì?”
 
Sân khu đại viện  rộng rãi, nơi  là khu nhà cho gia đình cán bộ, các binh sĩ qua  đều cúi đầu chào Mai Bảo Anh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c13-1.html.]
Trong lòng Mai Bảo Anh đầy kiêu ngạo. Nghĩ  hồi  bà  chỉ là  chăm sóc vợ cả của Thôi Viễn Sơn,  khi  phụ nữ  qua đời, bà  chiếm lấy chồng, nhà cửa và  thứ của bà . Bây giờ   một  phụ nữ khác  bước chân  ngôi nhà , giành lấy tất cả của bà , bà  tuyệt đối  để chuyện đó xảy .
 
“Tiểu Từ, cháu đến đúng lúc lắm, lão gia ở nhà đang nổi trận lôi đình,  đồng ý hôn sự giữa Chú hai cháu và  cháu. Cháu mau khuyên  cháu .”
 
“Cháu khuyên  cháu  gì?” Khương Từ ngạc nhiên hỏi: “Thời nay  là tự do hôn nhân từ lâu , Chú hai  cưới,  cháu  gả, ông cụ  đồng ý thì hai  họ  thể kết hôn ?”
 
Mai Bảo Anh nghẹn họng, chẳng trách Giang Hồng Vũ  con nhóc  miệng lưỡi sắc bén, đấu khẩu thì chẳng ai chiếm  lợi.
 
“Con bé  đúng là hồ đồ, ông cụ Thôi  đồng ý thì Chú hai cháu cũng  dám cưới  cháu . Đến lúc đó, công việc của Lâm Uyển cũng sẽ  mất, nếu chuyện  mà ầm ĩ lên, ngay cả nhà họ Khương các  cũng mất mặt, ông nội cháu mà nổi giận thu  cả công việc và nhà cửa của cháu, đến lúc đó hai  con cháu  ngủ ngoài đường, uống gió Tây Bắc mà sống đấy.”
 
Bà  từ tốn dụ dỗ: “Cháu  xem,   đạo lý là như  ?”
 
Khương Từ phủi chiếc lá  rơi xuống vai, kẹp trong tay vo tròn , thong thả : “Năm đó khi bà gả cho ông cụ Thôi, cha ông  tức đến nhập viện, còn cầm s.ú.n.g dí  trán  cho bà bước  cửa. Thế mà bà vẫn   đấy thôi. Cho nên  mà, Chú hai học theo ông cụ Thôi đó, hôn sự giữa chú  và  cháu nhất định sẽ thành. Mấy lời bà , cháu  tin nổi câu nào, chẳng  hậu quả gì xảy  , cháu chẳng lo gì cả.”
 
Cố Thanh Xuyên  phía   mà  bật . Con bé   giờ vẫn thế, che chở   thì quyết liệt, mà cũng dễ đắc tội với tiểu nhân. Nếu    cứng rắn phía  bảo vệ, e là nó   thiệt thòi  ít .
 
Ánh mắt  trầm xuống —  cũng chỉ  thể âm thầm bảo vệ cô nhóc của  như  mà thôi.
 
Mai Bảo Anh hận nhất là    nhắc  chuyện cũ. Quá trình bà  gả  nhà họ Thôi vốn chẳng vẻ vang gì, cha của Thôi Viễn Sơn tức đến mức phát bệnh  chết. Những  bạn cũ của nhà họ Thôi chỉ nhận  vợ  là Thôi phu nhân, còn bà  đến giờ vẫn  chen chân nổi  vòng giao thiệp của giới phu nhân nhà quyền quý.
 
Nếu Lâm Uyển  cửa, bà  sẽ càng  gạt  ngoài. Còn con nhóc , chắc là thèm khát cửa nhà danh giá nhà họ Thôi, dù thằng hai là  tàn tật, nhưng quân hàm   dạng , nhận nó  con gái thì tìm kiểu gì chẳng  một  rể .
 
Bà  lén chỉ   lưng: “Thành phần gia đình của Cố Thanh Xuyên   , cha   c.h.ế.t vì mang danh Hán gian, phản cách mạng, sắp tới đến lượt   cũng  đưa  lao động cải tạo đấy. Còn Thôi Bình Châu cũng  thật lòng  cưới  cháu, họ chỉ tiếc nuối Thôi Đoá Đoá nên mới nghĩ  cái cách , để  cháu gánh  hôn sự đó. Cháu đừng   lừa.”
 
“Bà sợ  cháu  cửa thì bà  còn chỗ  trong nhà nữa chứ gì?” Khương Từ liếc một cái sắc lạnh: “Tưởng   ba tuổi ? Thủ đoạn của bà cũng chẳng cao minh gì.”
 
Mai Bảo Anh  mất hết kiên nhẫn, giọng lạnh tanh: “Cháu chỉ  gả cho Cố Thanh Xuyên nên mới mặc kệ sống c.h.ế.t của  cháu. Thôi Bình Châu là một tên tàn phế, cháu để Lâm Uyển cưới thằng hai, cháu chính là bất hiếu.”
 
Đã đến  căn biệt thự ba tầng, Khương Từ gõ cửa,  bên cạnh Cố Thanh Xuyên: “Bà cứ chờ xem , chân của Chú hai cháu nhất định sẽ hồi phục. Rảnh rỗi thì  lo cho con trai bà , để nó  hại , sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
 
Kiếp  tên con trai côn đồ đó   ít chuyện ác,   hai chân    đánh què. Thôi Viễn Sơn khi   ầm lên điều tra, cuối cùng chuyện cũng chìm xuồng. Khương Từ từng cho rằng là Chú hai  tay.