Chương 15: Thời cơ  đúng
 
Ông cụ Khương mắng chửi một trận thật  miệng, trong lòng bỗng thấy thoải mái, giận cũng tiêu tan: “Được   ,  cái bà già đó chọc tức đến suýt quên mất  tới tìm cháu  gì.”
 
Ông  tới hợp tác xã mua mấy cái ổ khóa,  hết lõi khóa ở cổng, phòng chính và cửa phòng,  đó đưa chìa khóa cho Khương Từ: “Mẹ cháu thật sự quyết định lấy đứa thứ hai nhà họ Thôi ?”
 
“Vâng, chắc là giấy kết hôn cũng  xong .”
 
“Mẹ cháu đúng là đang giận dỗi mà.” Ông cụ Khương dậm chân, tính cách của cô con dâu cũ thế nào ông  quá rõ — hiền lành chất phác, siêng năng tháo vát. Lâm Uyển chỉ vì     khác  là đáng thương nên mới vội vàng tìm  kết hôn.
 
Giấy kết hôn   xong  thì ông cụ Khương cũng hết cách: “Đứa thứ hai nhà họ Thôi thật    hổ, nhân lúc   yếu lòng mà chen , định để  cháu  bảo mẫu cả đời  công cho   ? Hừ, tưởng  nhà họ Khương dễ bắt nạt chắc?”
 
Khương Từ  tức   buồn , ông nội vẫn  bênh con cháu, rõ ràng là  chủ động đề nghị kết hôn để cùng  sống nương tựa, chú hai Thôi còn mừng đến phát ,   thể nỡ lòng nào bắt nạt   chứ.
 
“Ông ơi, chú hai Thôi là bộ đội bảo vệ đất nước, nếu   những  như họ hy sinh,  gì  những ngày tháng yên bình như bây giờ của chúng , ông đừng  chú  như  mà.”
 
Ông cụ Khương thở dài,  cô cháu gái lớn do chính tay  nuôi nấng, nghĩ đến việc  theo  gả  nhà họ Thôi — một cuộc hôn nhân mà   tránh còn  kịp — suýt chút nữa ông  tức đến phát bệnh tim.
 
“Chuyện  lớn ông  quản , nhưng chuyện của cháu thì ông vẫn  quyền. Đi, tới đại viện quân khu tìm Thôi Bình Châu  chuyện cho  lẽ. Hôn sự của cháu, ông  chủ. Ông  đồng ý để cháu đính hôn với cái thằng nhóc nhà họ Cố , vô duyên vô cớ!”
 
“Được  , cháu  với ông.” Khương Từ khoác tay ông nội: “Ông ơi,  lý thì , đừng động tay nha, nhà chú hai Thôi  vệ binh đấy, cháu sợ ông đánh      thiệt thòi.”
 
Ông cụ Khương: “……”
 
Tiểu Đình Hương  bò bên bức tường đá xanh  lén  tường,  mà tặc lưỡi: “Bà ơi, ông cụ Khương mắng   ghê, may mà ông   về phía chị Tiểu Từ.”
 
“Cũng coi như lão già đó còn chút lương tâm.” Miêu Tú Lan   ghế mây phơi nắng, lót đệm lông vịt hoang mà năm đó Khương Từ  cho bà, đắp chăn lông dày do Khương Từ mang đến, ánh nắng ấm áp khiến bà lão  ngủ: “Con bé như , gả  nhà ai là nhà đó  phúc. Tiểu Xuyên,  đây.”
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cố Thanh Xuyên đang chẻ củi trong sân,   sững : “Bà ơi, con hai mươi tuổi , ngày nào cũng  bà vả cho một cái,  ngoài cả đám bạn con đều  nhạo, bà để  chút thể diện cho cháu trai   chứ.”
 
“Giữ thể diện  gì, cưới vợ thì  mặt dày mới .” Bà lão kéo chăn lên đến cổ, lúc  mới yên tâm nhắm mắt ngủ: “Con qua nhà chú hai Thôi xem tình hình thế nào.”
 
“Con  .” Cố Thanh Xuyên tiếp tục chẻ củi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c15-1.html.]
Bà lão lập tức mở mắt, trừng mắt  đứa cháu trai: “Con   ?”
 
Cố Thanh Xuyên bất đắc dĩ: “Đi, con  ngay đây.”
 
“Vậy còn tạm .” Bà lão an tâm , thật lòng thương đứa cháu trai . Bao nhiêu năm nay, chỉ  mỗi Tiểu Khương Từ là cô bé thật lòng , nhưng mà con bé đó  quá ngốc — bà thầm nghĩ.
 
Cố Thanh Xuyên xếp gọn củi  chẻ  góc tường, phủ một lớp rơm lên   đậy thêm một lớp bạt nilon chống mưa. Mấy khúc củi  là củi mới,  hong khô qua một mùa đông mới dùng , nếu  khói bốc  sẽ nhiều đến mức ngộp . Lần  chẻ nhiều, một nửa trong đó là để dành cho cô bé .
 
Rửa tay xong, Cố Thanh Xuyên cầm lấy chiếc áo khoác treo  lưng ghế, rời khỏi sân,  về phía sông Hắc Thủy tìm Khương Đại Sinh.
 
Ở trong núi nuôi gà rừng vịt trời, việc qua đông là cả một vấn đề. Giờ là mùa thu ,  tranh thủ dựng lều ấm bên cạnh cái ao trong thung lũng . Tre thì  thể chặt tại chỗ, còn bạt nhựa và rơm rạ thì  chuyển tới , cả thóc lúa để cho gà vịt ăn  mùa đông nữa...
 
Nếu  chuyện thuận lợi, mùa hè sang năm lứa gà vịt  sẽ  lượt xuất chuồng. Có chợ ngầm phát triển  chỉnh của sông Hắc Thủy trong tay, đầu   cần lo. Năm nghìn đồng... ừm, chắc  khó.
 
...
 
Ông cụ Khương giận đùng đùng chạy tới nhà họ Thôi, mà Thôi Bình Châu dường như    ông sẽ tới, hai   thư phòng  chuyện. Ban đầu ông cụ Khương còn gào lên mấy tiếng,  đó thì im bặt.
 
Khương Từ  giấy đăng ký kết hôn của Lâm Uyển và Thôi Bình Châu, do chân chú hai Thôi  tiện, nên cán bộ đến tận nhà  thủ tục.
 
“Mẹ, tối   về ?” Khương Từ đưa  giấy kết hôn cho Lâm Uyển, cũng   nhà họ Thôi  định tổ chức tiệc cưới ? Nếu  thì định ngày nào? Cô  nên mang mấy bộ quần áo cho   ?
 
“Về chứ,  vẫn  ban ngày, tối  về, như  thôi.” Lâm Uyển dặn dò  giúp việc thực đơn buổi tối,   hỏi con gái: “Sao  hỏi ?”
 
Khương Từ: “……” Chú hai Thôi cưới vợ, cưới một nỗi cô đơn.
 
“Ông nội   khó con ?” Lâm Uyển nhớ  cảnh ông cụ tức giận xông  mà  hề trút giận lên bà, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, chắc hẳn là ở nhà  mắng Khương Từ một trận .
 
Thật tội nghiệp con gái, vì quyết định của bà mà  hứng chịu cơn giận của ông nội.
 
“Con thật sự   mắng.” Khương Từ nghĩ  còn thấy may mắn: “Hứa Linh Chi  Khang Quế Hương xúi đến Khúc Thủy Kiều  loạn, còn suýt  vỡ chén  quý của ông nội, thế là ông nội mắng họ một trận tơi bời, mắng xong thì mệt,  còn sức mắng con nữa,   sang tới đây hỏi tội chú hai Thôi.”
 
Lâm Uyển  đồng hồ treo tường,  gần bảy giờ,   ông cụ và Thôi Bình Châu còn  chuyện tới khi nào: “Mẹ nhớ  , chắc chắn là bà  dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa,   ổ khóa thôi.”
 
“Ông nội   .” Khương Từ .