Không   là , vì cả Tần thành  đang xôn xao chuyện Thôi Bình Châu và Lâm Uyển thành hôn, còn chuyện của Cố Kiếm Sinh và Quý Lai Phượng thì vốn dĩ  kín tiếng,   cũng chẳng nhiều.
 
Khương Từ đợi  ăn xong một quả trứng lòng đào mới : “Cố Kiếm Sinh cưới Quý Lai Phượng. Họ chỉ tổ chức hai bàn tiệc trong sân nhà, mời mấy  bạn  thiết. Bên nhà họ Cố chỉ   Thanh Xuyên qua đó giúp thôi.”
 
Lâm Uyển thở dài: “Ai… năm đó Cố Kiếm Sinh theo cha tiểu Xuyên học việc, sắp  nghề ,  thể tự  đảm đương  kỹ thuật viên. Ai ngờ cha Thanh Xuyên xảy  chuyện,    điều xuống nhà máy đốt lò , thật đáng tiếc.”
 
Bà chợt nhớ  điều gì, liền hỏi: “Tiểu Từ, con  nhờ Thanh Xuyên mang lễ qua đó ?”
 
“Sáu thước sáu vải, nửa cân đường đỏ, con còn tới hợp tác xã mua thêm một tảng thịt và hai chục quả trứng gà, kèm theo mười đồng tiền mừng.” Khương Từ báo cáo rõ ràng cho . “Anh Thanh Xuyên cũng   gì, chỉ lặng lẽ mang  thôi.”
 
Bên nhà họ Cố, từ  khi cha của Cố Thanh Xuyên gặp chuyện, họ hàng  thích gần như cắt đứt hết liên lạc.
 
Cố Thanh Xuyên chịu đến giúp Cố Kiếm Sinh lo đám cưới, chứng tỏ quan hệ giữa  và  chú họ  vẫn còn  thiết, hơn nữa  vẻ khá . Khương Từ suy nghĩ kỹ lưỡng, chuẩn  một phần quà  quá nhẹ cũng  quá nặng,  đủ hợp lý,   cho là phô trương cũng  quá sơ sài.
 
Con gái lo liệu chu  như , Lâm Uyển cảm thấy cô con gái ngày xưa đơn thuần của  như trưởng thành chỉ  một đêm. Bà chỉ cưới  một , thế mà bận  lo   là đứa con gái , còn bà thì gần như  cần động tay  việc gì.
 
Rốt cuộc là bà chăm con  con chăm bà nữa đây.
 
“Chị cả, Thôi Bình Châu tới đón dâu .” Thẩm Mai Mai  rạng rỡ bước : “Một đám lính trẻ, ồn ào náo nhiệt lắm, đang  rước cô dâu  kìa.”
 
Lâm Uyển lập tức đỏ mặt: “Đã dặn với Thôi Bình Châu là càng đơn giản càng  , già đầu,   thể ồn ào như mấy đứa trẻ chứ.”
 
“Mẹ còn trẻ lắm mà,  con  cùng  ngoài, ai cũng khen  như chị chứ   như  con .”
 
“ đấy, chị cả  cứ trẻ mãi  già.” Chung Tuệ Tuệ  phần ghen tị. Lâm Uyển cứ như   già là gì, bao nhiêu năm qua gả  nhà họ Khương, mà trông bà gần như chẳng  đổi gì.
 
Khương Từ khoác tay Lâm Uyển bước  khỏi phòng, hôm nay cô sẽ đưa  xuất giá, thật  quá —  cô sẽ  c.h.ế.t sớm nữa, cô là đứa trẻ   bên cạnh.
 
Thôi Bình Châu   bất tiện, nhưng  vẫn kiên quyết  tự  đến đón dâu. Dưới sự giúp đỡ của vài  đồng đội,   bộ quân phục,  ở hàng ghế  của chiếc xe jeep, tới rước cô dâu của .
 
Lâm Uyển dịu dàng xinh , Thôi Bình Châu trầm  đĩnh đạc. Một đám họ hàng tới ăn cưới đều cảm thán: nếu Thôi Bình Châu   thương tật, thì đúng là đôi lứa xứng đôi  lứa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c18-2.html.]
Khương Từ đưa Lâm Uyển lên xe jeep, tươi tắn : “Ba Thôi,  con giao cho ba đó nha.”
 
Thôi Bình Châu sững  — Khương Từ gọi  là “ba”? Anh  ngờ tới điều . Cả đời    nghĩ  sẽ  con,  mà giờ đây   một cô con gái đáng yêu gọi  một tiếng “ba”, ánh mắt Thôi Bình Châu rạng rỡ đầy nụ .
 
Triệu Khải Thư vội đẩy vai : “Thôi Bình Châu,  ngẩn  gì thế, tiền lì xì mau đưa  . Cưới  vợ , còn  con gái ngoan thế , đúng là phúc đức tám đời đấy!”
 
Anh thật lòng mừng cho chiến hữu của  — giờ  cưới    yêu, còn  con gái gọi một tiếng “ba”,  gì mà may mắn thế  !
 
Thôi Bình Châu liền móc từ túi áo quân phục  một phong bao lì xì, Khương Từ tươi  nhận lấy, cũng chính thức nhận  cha dượng , lòng Thôi Bình Châu tràn đầy hạnh phúc.
 
Lâm Uyển ngược   thấy căng thẳng,  bà cảm thấy cuộc hôn nhân   chút  đúng lắm,  con gái  gọi Thôi Bình Châu là “ba” ? Điều     trong thỏa thuận ban đầu.
 
“Tiểu Từ,  là tối nay  về nhà ngủ nhé, con ở một   cũng  yên tâm.”
 
Khương Từ: “……” Ôi  ơi, ba Thôi còn  mấy đồng đội cũ ở đây mà,  ai  cưới xong mà  ngày nào cũng chạy về nhà  đẻ ?
 
Thôi Bình Châu cũng thấy căng thẳng trong lòng, ban đầu đúng là    khi cưới xong Lâm Uyển vẫn  thể về nhà ngủ, nhưng… nhưng   cứu vãn một chút tình hình: “ , Tiểu Từ ở một  ba cũng  yên tâm. Hay là Tiểu Từ chuyển tới ở khu tập thể quân đội , nhà giờ vắng vẻ quá,  đông  sẽ vui hơn.”
 
Anh cố tỏ  điềm tĩnh  sang vợ mới cưới bên cạnh: “Lâm Uyển, em thấy ? Để Tiểu Từ dọn qua ở cùng , như  em cũng  cần    về về nữa.”
 
Lâm Uyển tim đập thình thịch,  đàn ông  đúng là  đằng chân lấn đằng đầu! Cô chẳng thèm  gì với  nữa…
 
Khương Từ thấy cả hai đều lúng túng như thế, cố nín   bật  thành tiếng: “Mẹ ,  gì  ai cưới chồng xong mà  ở cùng chồng chứ? Ba Thôi, con  dọn đến . Hai  mà thấy nhà vắng quá thì sinh thêm em bé , trẻ con đáng yêu lắm đó.”
 
Lâm Uyển: “……”
 
Thôi Bình Châu: “……”
 
Triệu Khải Thư  ha hả, gõ nhẹ  trán Tiểu Từ: “Con đúng là con gái ruột của ba Thôi con !”
 
Tiễn Lâm Uyển  , mười hai bàn tiệc cưới ở nhà họ Khương   bày kín cả sân  sân , họ hàng  thích đông đủ, ồn ào náo nhiệt ăn uống mừng cưới.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~