Trước cổng nhà máy cơ khí, mấy chục  trai   vợ đang tan ca  sững như trời trồng, cô gái mới đến thật xinh,  mà  nắm tay một thanh niên mặc áo sơ mi xanh đậm rời , là ai mà  tay nhanh như  chứ?
 
Một lão công nhân nhận , vỗ mạnh  gáy một thanh niên đang ngây ngẩn: “Nhìn cái gì mà , cháu gái lớn nhà họ Khương đấy,   .” Họ còn   ăn cưới của Lâm Uyển và Thôi Bình Châu bên nhà họ Khương nữa mà. Thanh niên cao cao gầy gầy , chẳng  là con trai của cố giám đốc nhà máy, Cố Thanh Xuyên ?
 
Thật tiếc… Cha   mất  rõ ràng, mà cũng  vài công nhân lão làng mơ hồ đoán  giám đốc Cố năm đó là  oan… nhưng ai dám nhắc đến đều  điều   ở những phân xưởng khổ cực nhất, từ đó  ai dám mở miệng nữa.
 
Một túi to đầy thuốc bắc, đến  cửa nhà, Cố Thanh Xuyên đưa cho cô:
 
“Tiểu Từ, thuốc  hái về , nhưng chân của Đại Hoàng  thể lành  , em đừng cố công vô ích nữa…”
 
“Gâu gâu…”
 
Vài tiếng sủa vang dội vang lên  cổng sân, cắt ngang lời Cố Thanh Xuyên. Đại Hoàng   thể nhận  tiếng bước chân của Khương Từ, nó nôn nóng kéo lê đôi chân  vẫn còn quấn băng, run rẩy bò đến cổng sân.
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khương Từ mở cổng, kinh ngạc khi thấy Đại Hoàng  lết  đến đó. Chẳng lẽ linh tuyền  hiệu quả đặc biệt với vết thương mới? Hôm  cô uống sữa pha linh tuyền, mấy vết trầy   cũng nhanh chóng lành .
 
Đại Hoàng   vững, cửa  mở liền ngã nhào xuống đất, băng ở chân   rỉ m.á.u .
 
Cô vội vàng bế nó lên, chú chó con rên lên một tiếng  cố sức l.i.ế.m tay cô.
 
“Anh Xuyên, thuốc của  hiệu nghiệm thật đấy, chẳng lẽ  hái  linh chi ngàn năm  thần dược gì ?”
 
Cố Thanh Xuyên: “…”
 
Chỉ là mấy loại thuốc thông thường thôi mà, chú chó  hồi phục kiểu gì thế?
 
Anh kiểm tra  chân  của Đại Hoàng,   nẹp tre và băng gạc, : “Hôm nay Đại Hoàng vận động nhiều quá,  thể để nó nhảy nhót lung tung ,  để nó  yên nghỉ ngơi mới .”
 
“Vậy để em cố gắng trông nó, ban ngày   thì để Tiểu Đình Hương trông giùm.”
 
Cố Thanh Xuyên gãi đầu đầy nghi hoặc: “Phán đoán của   thể sai , chẳng lẽ phong thủy sân nhà em  thật ?”
 
Khương Từ  nhịn  bật : “Là do thuốc của    chứ. Anh hái thêm một ít nữa nhé, em sắc thuốc mang cho ba Thôi uống,   ba  cũng  thể  dậy  đó!”
 
Cố Thanh Xuyên: “…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c19-6.html.]
Thôi Bình Châu  liệt mười mấy năm , chỉ mấy vị thuốc tầm thường  mà  thể khiến ông   dậy?
 
Cô gái , mơ mộng  nhiều .
 
“Vậy… em cứ thử xem .” Cố Thanh Xuyên gật đầu: “Nửa tháng nữa là khó đào  thuốc , mấy hôm nay  sẽ tranh thủ tìm nhiều một chút, đem về phơi khô để dành.”
 
Anh  nên  nhắc nhở Thôi Bình Châu một tiếng  nhỉ? Gần đây đừng uống mấy loại thuốc kỳ quái mà Tiểu Khương mang tới thì hơn…
 
Anh ngẩng đầu  trời,   sang cô gái bên cạnh : “Anh  tìm Khương Đại Sinh, lúc ngủ em nhớ khóa cửa  nhé.”
 
Cố Thanh Xuyên  , Khương Từ chạy về phòng ngủ, lấy  mười mấy giọt linh tuyền tích trữ đựng trong lọ thủy tinh y tế trong tủ. Cô đổ bớt một phần ba lọ thuốc nhỏ mắt mới mua  ngoài,  đó đổ linh tuyền đầy  phần còn ,  chạy  tìm bà cụ Miêu.
 
“Bà ơi, cháu mua thuốc nhỏ mắt cho bà .” Trong phòng tối om, Khương Từ bật đèn lên, thấy Tiểu Đình Hương đang cuộn  ở cuối giường, hai bà cháu đang ngủ  say.
 
Tiểu Đình Hương tỉnh dậy, dụi mắt: “Chị Từ, chị đến  .”
 
Bà Miêu cũng mở đôi mắt mờ đục : “Là Tiểu Từ ? Mấy giờ ? A Xuyên về  con?”
 
“Bà ơi, mới hơn sáu giờ thôi,  Xuyên  mới  ngoài.” Khương Từ đỡ bà dậy, đưa lọ thuốc nhỏ mắt cho Tiểu Đình Hương: “Tiểu Đình Hương, nhiệm vụ nhỏ thuốc cho bà giao cho em nhé, sáng tối mỗi ngày một , dùng hết  thì  với chị.”
 
“Vâng .” Tiểu Đình Hương gật đầu liên tục, việc chị giao, nhất định em sẽ  thật .
 
Trong bếp vẫn còn bữa tối do Cố Thanh Xuyên nấu: cơm rang trứng và một nồi canh nấm rừng. Khương Từ ăn qua loa vài miếng  buông đũa: “Tiểu Đình Hương,  em nấu ăn dở quá  mất.”
 
Tiểu Đình vô cùng tán thành: “Anh trai ,  thể để chị ngày nào cũng đến nấu cơm,  ăn thì  tự học, chị   bảo mẫu. Chị Từ, chị dạy em nấu cơm , em học  nhanh đấy.”
 
Khương Từ: “……” Vậy đợi cô gả qua , là  nấu cơm luôn ? Người đàn ông , đúng là kiểu    bộ  tịch.
 
Cố Thanh Xuyên ngày nào cũng  sớm về khuya. Đến cuối tuần đầu tiên  khi Khương Từ  ,  cuối cùng cũng chuẩn  xong nguyên vật liệu để dựng nhà kính giữ ấm. Hôm nay  nghỉ, Khương Từ đang ngủ nướng ở nhà thì con Đại Hoàng trong sân  sủa ầm ĩ. Cô khoác áo ngoài   mở cửa.
 
“Anh Xuyên.” Cô dụi dụi đôi mắt còn mơ màng buồn ngủ: “Hôm nay  về sớm hơn thường lệ một tiếng đấy. Lần   đừng gõ cửa nữa, cứ trèo tường  , Đại Hoàng nhận  , nó sẽ  cắn .”
 
Đại Hoàng chạy vòng vòng quanh Cố Thanh Xuyên hai vòng,  thiết vẫy vẫy đuôi.
 
Cố Thanh Xuyên: “……” Anh chỉ  Đại Hoàng, con ch.ó giờ   thể nhảy nhót, tay run lên: “Anh cả tuần  gặp Đại Hoàng,  mà nó   thể chạy ? Em ngàn vạn  đừng  với  là nó  mấy loại cỏ dại  hái về chữa khỏi đó nhé.”
 
Khương Từ: “Chính là do mấy loại cỏ dại  hái về chữa khỏi đó. Từ hôm nay trở , em sẽ bắt đầu dùng đám thuốc dại  hái  để chữa chân cho ba em.”