Chương 22: Cơ mật
 
“Anh Xuyên,  thế ? Bị bà đuổi  khỏi nhà ?” Khương Từ  tan  về nhà, thấy Cố Thanh Xuyên  xổm  cửa sân nhà cô, chăn chiếu quần áo chất thành hai bọc to, cô tò mò hỏi: “Anh gây  chuyện gì tày đình ,  bà tức đến mức đó?”
 
Cô lôi chìa khóa  mở cửa: “Không lẽ  định ngủ ở nhà em tối nay thật ?”
 
Cố Thanh Xuyên: “……”
 
“Tối nay  vẫn sẽ qua ngủ nhờ bên nhà Khương Đại Sinh. Phòng bên  nhường cho Tạ Đình Ngọc , đồ cứ để tạm ở nhà em.”
 
Khương Từ   cau mày: Đang yên đang lành    nhường phòng cho Tạ Đình Ngọc chứ? Nghĩ  thì, phòng ngủ trong phòng bà Miêu chỉ rộng  một mét rưỡi, nếu Tạ Đình Ngọc  chen ngủ cùng, lỡ    Đình Hương  lạnh thì phiền. Cô em chồng ,   mà  lấy chồng chắc cũng chẳng  nữa.
 
“Để đồ ở đây thì  , nhưng   thể cứ ở nhà Khương Đại Sinh mãi   nha.”
 
“Cũng  định ở lâu.” Nghĩ đến chuyện hôn sự  định, Cố Thanh Xuyên ấp a ấp úng: “Tiểu Từ…”
 
Khương Từ  xách một bọc đồ  nhà,    đầu hỏi: “Sao ? Có gì thì  , cứ ấp úng thế  gì.”
 
Tim Cố Thanh Xuyên đập loạn lên,  hít sâu một : “Hôm nay bà nội đến nhà dạm hỏi . Ông nội em, dì Uyển và chú Thôi đều đồng ý cả. Ngày cưới định là ngày mười hai tháng Giêng…”
 
Khương Từ bất ngờ,  ngờ bà Miêu  hành động nhanh đến . Cô nhảy lên  mặt Cố Thanh Xuyên, vòng tay ôm eo , ngẩng mặt  hỏi: “Anh Xuyên, em   ý kiến gì . Giờ   trốn em nữa nhé? Em thấy   cần qua nhà Khương Đại Sinh ngủ , bên em  hai phòng mà,   ngủ ở đây?”
 
“Không…  tiện.” Lòng bàn tay Cố Thanh Xuyên đầy mồ hôi,  nắm tay cô kéo xuống, mặt cũng ửng đỏ: “Vẫn là… vẫn nên đợi  khi cưới hãy ở cùng.”
 
Thấy  căng thẳng như , Khương Từ bật  khẽ, nhón chân hôn nhẹ lên môi  một cái: “Vậy thì thôi, dù  cũng chỉ còn hai tháng.”
 
Cố Thanh Xuyên  cứng ngắc tại chỗ,  nụ hôn   cho ngẩn . Trời thì lạnh, nhưng trong lòng  nóng ran,  đầy một lát mà lưng  ướt đẫm mồ hôi. Trong nhà ngột ngạt quá,  cần  ngoài hít thở: “Chú Thôi gọi chúng  qua đó,  thôi.”
 
“Được.” Lần , Khương Từ  buông tay  nữa, dọc đường đều nắm c.h.ặ.t t.a.y , mười ngón đan chặt  , Cố Thanh Xuyên lặng lẽ siết tay cô .
 
…
 
“Chú Thôi, chú tìm cháu ạ?” Cố Thanh Xuyên  trong thư phòng của Thôi Bình Châu,  trai trẻ  vẻ  lúng túng. Dù  thì  cũng đang  cưới con gái   về  vợ,   vị “cha vợ”   định đặt  thử thách gì .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c22-1.html.]
Bà nội đến dạm hỏi, đối phương  gật đầu, Cố Thanh Xuyên hiểu  chuyện chắc chắn sẽ  dễ dàng như .
 
Thôi Bình Châu ánh mắt sâu xa, mỉm  : “Ngồi xuống  chuyện .”
 
“Cậu   nhân dịp  gỡ  cái mũ ‘địa chủ’  đầu nhà  ?” Thôi Bình Châu   trai trẻ đối diện: “Dù chính sách  ban hành, nhưng những kẻ  đè ép  cho nhà   báo lên, thậm chí cố tình gây khó dễ, vẫn còn nhiều lắm.”
 
Cố Thanh Xuyên sớm  nghĩ đến chuyện đó, chắc chắn sẽ   nhảy  phá đám. Anh hỏi: “Chú Thôi  cách gì  ạ?”
 
Thôi Bình Châu lấy từ  bàn  một xấp tài liệu, đẩy về phía : “Nếu  lập công cho quốc gia,  công nhận là công dân  hùng, thì đến lúc đó chẳng ai dám lên tiếng khi nhà   gỡ bỏ mũ địa chủ. Sao nào? Có  liều một phen ?”
 
Thôi Bình Châu  : “Nếu liều , hai tháng nữa, gánh nặng  phận sẽ  gỡ bỏ, còn  thể đường đường chính chính cưới Tiểu Từ về nhà.”
 
Điều kiện quá hấp dẫn, m.á.u trong  Cố Thanh Xuyên như sôi lên.
 
 cái dòng chữ “Cơ mật” in  bìa tài liệu khiến  thấy nhức mắt. Cố Thanh Xuyên   ngốc, với  phận của Thôi Bình Châu, cộng thêm xấp tài liệu tuyệt mật , thứ mà ông định giao cho   chắc chắn   việc tầm thường.
 
“Chú Thôi, chuyện quan trọng như , thật sự giao cho cháu thì   ?”
 
Dưới tay Thôi Bình Châu thiếu gì binh sĩ tinh nhuệ, cớ gì  tìm đến một kẻ suốt ngày lang thang ở chợ đen như ?
 
Chẳng lẽ đây là đang định “gài” con rể tương lai?
 
Thôi Bình Châu  đắc ý: “Không hổ là  rể mà  để mắt tới…”
 
Cố Thanh Xuyên: “Chú Thôi, câu  chú    . Có chuyện gì thì cứ  thẳng  ạ. Cháu , việc  dù    cũng đều  , cháu  vòng vo nữa.”
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thôi Bình Châu  tán thưởng —  trai trẻ    thời thế. Ông : “Phía Nam  bắt đầu thí điểm cải cách mở cửa. Một khi cảng biển  mở, một tổ chức buôn lậu  bắt đầu hoạt động mạnh trở . Trước khi giải phóng, từng  một lô cổ vật vì chiến tranh mà  bọn chúng giấu trong vùng núi lớn mười vạn dặm của Tần Xuyên. Gần đây, chúng  bí mật chuyển một phần đến Châu Thành. Cậu  tìm  tên đầu sỏ, ngăn chặn  khi lô cổ vật  vượt biên  biển.”
 
Cố Thanh Xuyên: “……” Cha vợ ơi, nhiệm vụ    to  đấy.
 
“Tại   là cháu?” Cố Thanh Xuyên hỏi. Với  phận hiện tại của ,   thể đảm đương  nhiệm vụ kiểu ? Làm  thì là lập công lớn,    thì là trọng tội. Mà cổ vật… nếu để Thôi Bình Châu đích  phụ trách, chắc chắn là quốc bảo ?
 
“Một năm ,  từng đánh tên ngoại tỉnh tên Hình Lão Tam ở chợ Hắc Thủy,  chính là thành viên của tổ chức buôn lậu đó. Hắn   đồn về gia đình ‘đại địa chủ’ của . Nếu  mang theo thứ  xuống phía Nam…”
 
Thôi Bình Châu từ tốn mở  một bức thư họa: “Đây là một trong những lễ vật cưới mà hôm nay bà nội  mang tới. Cậu sẽ dùng bức tranh   vỏ bọc, giả vờ đến phía Nam tìm  mua. Trên đường , chúng  sẽ sắp xếp để  ‘vô tình’ gặp  Hình Lão Tam. Khi   thấy bức tranh ,  hãy  rằng nhà  còn  nhiều cổ vật quý hơn thế  nhiều, để nhử  cắn câu,   hang ổ và cả lô cổ vật .”