Thiên thời, địa lợi, nhân hòa — Cố Thanh Xuyên đều chiếm đủ. Anh  từng gặp Hình Lão Tam, còn Hình Lão Tam  từng  truyền thuyết về nhà họ Cố ở Tần Thành – một gia đình đại địa chủ giấu hàng xe cổ vật quý. Nếu truy về nguồn gốc, bức tranh  là một bức thư họa thời Đường do đại thương gia họ Miêu bỏ tiền  mua  bảy tám chục năm . Giờ xuất hiện trong tay Cố Thanh Xuyên là   hợp lý.
 
Chỉ cần Cố Thanh Xuyên  rằng đây chỉ là một trong những món bình thường nhất trong kho cổ vật của nhà , chắc chắn sẽ dụ  đầu sỏ của băng buôn lậu  mặt.
 
Nguy hiểm là  thật — dù gì thì Cố Thanh Xuyên cũng   lính trinh sát  huấn luyện chuyên nghiệp. Thôi Bình Châu cũng  vẻ đang giằng co: “Thanh Xuyên,   thể từ chối. Đóng tập hồ sơ , rời khỏi căn phòng , coi như chuyện hôm nay  từng xảy .”
 
Cố Thanh Xuyên chỉ do dự vài giây,  mở tập tài liệu mật dày mười mấy trang  xem. Anh   nhanh, mỗi trang đều mất vài phút, đến khi  hết  bộ,  mới ngẩng đầu lên.
 
“Chú Thôi, cháu nhận nhiệm vụ . Những cổ vật đó là quốc bảo của quốc gia chúng , tuyệt đối  thể để bọn trộm đem  nước ngoài.”
 
“Tốt.” Thôi Bình Châu nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện  đừng  với Tiểu Từ. Trong  thời gian  rời ,  sẽ  với con bé là  xuống phía Nam giúp  chuẩn  sính lễ cưới.”
 
Cố Thanh Xuyên cảm thấy cái lý do    gượng gạo: “Chú Thôi, chú  thế   quá , liệu  lừa  ai ?”
 
“Sao  ?” Thôi Bình Châu : “ – Thôi Bình Châu – gả con gái,  miền Nam chuẩn  chút sính lễ thì  gì bất thường .”
 
Cố Thanh Xuyên: “……” Ờ thì… cũng .
 
“Cậu  mang tài liệu  về nghiên cứu thêm ?” Thôi Bình Châu hỏi.
 
“Mấy thứ cơ mật thế , để trong đầu là an  nhất.” Cố Thanh Xuyên chỉ  thái dương: “Cháu nhớ hết .”
 
“Trí nhớ siêu phàm luôn ha…” Thôi Bình Châu đùa: “Vậy mà mỗi   rừng trúc là  lạc,  đánh dấu mới    đường? Trí nhớ   nghi ngờ đó.”
 
Cha vợ theo dõi  ? Mà    phát hiện ? Vậy  theo chắc chắn là trinh sát giỏi nhất ?
 
Cố Thanh Xuyên suýt phát điên, mồ hôi lạnh túa  đầy lưng: “Cháu chỉ nuôi ít gà vịt  núi thôi mà,  chuyện đó chú cũng ? Chú đừng  báo cáo cháu nha…”
 
“Chuyện gì mà    chứ? Ngay cả mấy chuyện   ở chợ Hắc Thủy  hả?  còn chẳng buồn quản.” Thôi Bình Châu   vẻ nghiêm nghị: “May mà sắp tới sẽ cho phép kinh doanh cá thể , mấy chuyện  , chỉ cần  thành  nhiệm vụ  , tất cả sẽ  xóa bỏ một .”
 
Bên ngoài thư phòng, Khương Từ đang cầm chiếc hộp gấm nạm vàng ba tấc, hỏi: “Mẹ ơi,  cái hộp    chìa khóa ?” Cô lắc lắc, bên trong   tiếng gì: “Hay là  cạy  xem thử ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c22-2.html.]
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Không , tuyệt đối  !” Viện trưởng Lục của Bảo tàng Tần Thành vội vàng bước lên ngăn cản. Trên sống mũi ông đeo một cặp kính lão, hai tay mang găng trắng nylon, vô cùng cẩn trọng nâng chiếc hộp nhỏ lên.
 
“Cô bé, cháu  xem kiểu khóa  là thời Dân Quốc, nhưng hoa văn mạ vàng  hộp  là từ thời Ngụy Tấn. Điều đó chứng tỏ chiếc hộp  từng  mở  cách đây trăm năm, và bên trong nhất định là cổ vật vô cùng quý giá nên chủ nhân mới dùng một ổ khóa liên  tinh xảo như thế để bảo quản.”
 
Khương Từ bất lực, trong mắt viện trưởng già , tất cả đều là quốc bảo vô giá. Cô, Cố Thanh Xuyên và cha Thôi  bàn bạc kỹ, ngoài đôi vòng ngọc phỉ thúy và chuỗi trân châu, hai món còn  – bức thư họa và chiếc hộp mạ vàng – sẽ  hiến tặng cho Bảo tàng Tần Thành, nhưng yêu cầu là  giữ bí mật tên  hiến tặng,  ba năm mới  trưng bày công khai.
 
Viện trưởng Lục  khi  thấy hai món cổ vật, xúc động đến mức     gì, liền đồng ý ngay với yêu cầu của họ. Nghe  Thôi Bình Châu  mượn bức thư họa vài hôm, ông  còn đau lòng  thôi, dặn  dặn     hư hại.
 
Cố Thanh Xuyên đẩy xe lăn đưa Thôi Bình Châu  khỏi phòng, Khương Từ ngẩng đầu   trai cao lớn rắn rỏi  mặt, mím môi  hạnh phúc, cứ như đang mơ — chuyện hôn sự giữa cô và Cố Thanh Xuyên thế là  định .
 
Cô  sang  với viện trưởng: “Viện trưởng Lục, tối nay ngài mang hai cổ vật  về luôn  ạ.”
 
Viện trưởng Lục  định mở miệng,  nhớ  lời dặn của Thôi Bình Châu là   nhắc đến chuyện mượn tranh  mặt hai cô gái, ông liền : “Tuy hai cháu  ẩn danh khi hiến tặng, nhưng  vẫn  chuẩn  một giấy chứng nhận hiến tặng. Vài hôm nữa  sẽ cùng nhân viên mang giấy chứng nhận đến tận nơi,  nhất là đồng chí Thôi cử lính  theo hộ tống. Đây là quốc bảo, tuyệt đối  thể xảy  sơ suất gì.”
 
Khương Từ nghĩ thầm: bây giờ là thời bình,  còn ai gan to đến mức dám cướp cổ vật giữa đường?  cẩn thận một chút thì cũng .
 
Sau khi viện trưởng rời , Thôi Bình Châu giả vờ nhẹ nhàng : “Tiểu Từ, ba bảo tiểu Xuyên xuống phía Nam mua ít đồ cưới lớn, chắc mất  nửa tháng.”
 
Đồ lớn? Ai mà tin nổi? Khương Từ cảm thấy bất an: “Ba Thôi, ba bảo  Xuyên  miền Nam sắm đồ cưới? Ba đang đùa con đúng ?” Làm   cần thiết ?
 
“Ở Tần Thành cái gì cũng , ba định để  Xuyên    gì ?” Dù  thì lý do mua sính lễ, cô là  tin nổi .
 
Cố Thanh Xuyên  bộ như  vạch trần,  sang  với Thôi Bình Châu: “Chú Thôi, cháu  bảo là lý do   qua  Tiểu Từ  mà. Trên đường về cháu sẽ  rõ với cô .”
 
Thôi Bình Châu gật đầu: “Nói nhẹ nhàng thôi.” Cô gái   dễ lừa,  thể giấu  Lâm Uyển, chứ Khương Từ thì khó lắm.
 
Hai  trở  sân nhỏ nhà Khương Từ, cô đẩy mạnh  trai  nhà chính,  ánh đèn sợi đốt 25W, cô   đàn ông  mặt – đôi mắt cứ chớp chớp né tránh – “Nói , ba Thôi bảo   gì?”
 
Cố Thanh Xuyên  cô gái nhỏ đang truy hỏi, thở dài một tiếng,  đem những điều Thôi Bình Châu   trong thư phòng kể  ngắn gọn cho cô .