Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ - C23.3

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:24:47
Lượt xem: 3,780

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Cố Thành Vinh rời , Lưu Thế Vinh về nhà mà rẽ sang lối khác khỏi khu nhà tập thể Thành ủy, lén tránh mặt quen đường chạy một mạch đến nhà "Mỹ nhân bán đậu phụ" – Liễu Thúy Liên – ở nhà máy chế biến đậu phụ.

 

Liễu Thúy Liên hơn ba mươi tuổi, ly hôn mười năm, con cái, sống một . Lưu Thế Vinh luôn hứa hẹn sẽ ly hôn để cưới cô , còn đưa tất cả những tài sản quý giá cất giấu tại đây. Liễu Thúy Liên tin tưởng.

 

“Sao hôm nay đến ?” Liễu Thúy Liên mở cửa, đàn ông lách , cô vội vàng đóng cửa .

 

“Chỗ đồ gửi ở chỗ em ?” Lưu Thế Vinh : “ sẽ liên hệ một , ngày mai em xin nghỉ, là về Chu Thị thăm , mau đem mấy món đồ bán.”

 

“Bán ?” Liễu Thúy Liên vội vàng lấy bộ đồ đạc Lưu Thế Vinh cất giấu mấy năm nay từ ngăn bí mật đáy chum gạo trong bếp – tám thỏi vàng lớn nặng tổng cộng hơn mười cân, cùng với hai bức thư họa.

 

Bán , cô sẽ cần ở nhà máy đậu phụ nữa. Chờ lấy Lưu Thế Vinh, ung dung vợ quan ở nhà.

 

Lưu Thế Vinh kiểm đếm một lượt, còn ngắm nghía kỹ hai bức thư họa, đó cất đồ về chỗ cũ, đậy nắp, kéo chum gạo về chỗ ban đầu. Ông :

 

“Vàng giá cố định, mua cũng lời. Tám thỏi vàng , mỗi thỏi hơn ba trăm gram, nghĩ thể thỏa thuận giá ba vạn tệ.”

 

Ba vạn tệ? Liễu Thúy Liên kích động đến mức run lên – ngần tiền, tiêu một đời cũng hết. Có tiền , cô còn gì nữa.

 

“Còn hai bức thư họa thì ?” Liễu Thúy Liên nghĩ bụng tranh chắc chẳng bằng vàng: “Mang theo luôn ?”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Đương nhiên mang. từng Hình Lão Tam , mấy loại tranh chữ nếu tuồn nước ngoài, đưa nhà đấu giá thì ít nhất cũng mấy chục vạn. Đám đó tham lắm, mấy bức mãi đàm phán xong giá. Giờ thể chờ thêm nữa, hai vạn một bức. Nếu chuyến trót lọt, tổng cộng là bảy vạn tệ. Đừng khờ khạo gửi ngân hàng, khoản tiền lớn thế sẽ truy nguồn đấy.”

 

Bây giờ là cuối thập niên 70, so theo mức giá thời thì quả thực là đủ sống một đời. Ai mà ngờ mấy chục năm vật giá tăng vọt như thế.

 

“Em , em .” Liễu Thúy Liên mơ hồ cả đầu óc: “Vậy em cứ theo lời , đến Chu Thị gặp liên lạc, bán xong đem tiền về?”

 

Lưu Thế Vinh suy tính một hồi – lãnh đạo mới chẳng ưa gì ông, ông hơn bốn mươi, thăng chức là điều khó. Nếu đem đồ quy đổi thành tiền, chẳng bằng ông dứt khoát Nam tiến ăn, khỏi để lật tẩy chuyện cũ mà tù.

 

“Đợi bán đồ thì em thuê một căn nhà ở đó chờ . sẽ nghĩ cách kiếm thêm vài món đồ nữa, ly hôn đến tìm em. Mình nắm trong tay tiền , sống những ngày vui vẻ an nhàn.”

 

“Anh đang dỗ em đấy chứ?” Liễu Thúy Liên ánh mắt ngập tràn tình cảm đàn ông đột nhiên đổi, cùng cô đến phương Nam sống cuộc đời sung túc. Trong lòng cô cảm thấy, bao năm chờ đợi cũng đáng giá.

 

“Thế… nỡ bỏ vợ và hai cô con gái của ?”

 

“Con gái gả như bát nước hắt ngoài, còn quan tâm gì đến tụi nó nữa. Em sinh cho một thằng cu kháu khỉnh là …”

 

Vừa , Lưu Thế Vinh bất chấp tất cả, bế phụ nữ phòng ngủ, cả đêm đó về nhà.

 

……

 

Hôm nay nhà máy cơ khí đoàn khảo sát của đơn vị em tới thăm. Chủ tịch công đoàn và giám đốc nhà máy đích dẫn đoàn tham quan bộ nhà máy, điểm dừng chân cuối cùng là tòa nhà lưu trữ hồ sơ của nhà máy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c23-3.html.]

Trải qua gần hai tháng chiến đấu, tòa nhà tư liệu khác xưa. Tường ở tầng một và hai sơn , từng hàng kệ sắt theo quy chuẩn sắp xếp gọn gàng. Tài liệu phân loại theo chủ đề, niên đại, bảng tra cứu đầy đủ – giờ đây tìm gì cũng vô cùng tiện lợi.

 

Đại diện đoàn khảo sát mắt sáng rỡ:

 

“Phòng tư liệu đấy. Bên nhà máy trọng điểm miền Nam của chúng , phòng lưu trữ rối như tơ vò. Lần tìm bản vẽ động cơ bản nháp của năm năm , tìm nửa tháng trời vẫn .”

 

Người đang là Phó bí thư Tiền của nhà máy trọng điểm miền Nam. Giám đốc nhà máy Cơ khí Tần Xuyên – giám đốc Cát – liền mỉm đáp lời:

 

“Nhờ hai cán bộ tư liệu mới đến, mất hai tháng mới chỉnh lý bộ tầng một, tầng hai. Nếu các lên tầng ba, sẽ thấy nơi đây hỗn độn cỡ nào.”

 

“Ồ? Vậy thì lên xem thử.” Phó bí thư Tiền tỏ hứng thú. Cả đoàn kéo lên tầng ba, thấy hai nữ cán bộ lưu trữ trẻ trung xinh xắn đang cặm cụi phân loại đống tài liệu chất cao như núi. Trời thì lạnh, mà hai cô cởi áo khoác, trán ướt đẫm mồ hôi, thể thấy ngay cả khi ai giám sát, các cô cũng chẳng hề lười biếng.

 

Phó bí thư Tiền lập tức thiện cảm với hai cô gái trẻ, giám đốc Cát liền giới thiệu: “Đồng chí Tiểu Khương và Tiểu Tôn là hai cán bộ tư liệu của nhà máy chúng .”

 

Nghe việc chỉnh lý phòng lưu trữ là do Khương Từ chủ động đề xuất, phó bí thư Tiền tán thưởng: “Cô gái trẻ ý tưởng.”

 

Ông sang với những bên cạnh: “Các đồng chí xem, lúc đầu đừng sợ phiền phức. Một khi chỉnh lý , mấy năm cũng đều thuận tiện.”

 

“Vâng, phó bí thư Tiền đúng lắm.” Người cùng mỉm : “Hay là mời hai đồng chí Tiểu Khương và Tiểu Tôn đến nhà máy trọng điểm miền Nam của chúng , giao lưu chút kinh nghiệm với bên lưu trữ của chúng , phó bí thư thấy thế nào?”

 

“Được chứ.” Phó bí thư Tiền lập tức đồng ý: “Chỉ giám đốc Cát đồng ý cử đoàn khảo sát đến nhà máy chúng tham quan ?”

 

Giám đốc Cát tất nhiên là đồng ý, Tập đoàn Trọng điểm miền Nam mới đưa một dây chuyền sản xuất tiên tiến nhất, ông sớm sang đó tham quan. Thế là lập tức đồng ý ngay, tổ chức một đoàn khảo sát gồm các cán bộ kỹ thuật chủ chốt, đoàn khảo sát của Tần Xuyên rầm rộ cùng các đồng chí của Tập đoàn Trọng điểm miền Nam, đến trạm dừng cuối cùng là Kinh thị mới về.

 

Khương Từ và Tôn Phi Phi cử , tàu lửa đến Tập đoàn Trọng điểm miền Nam, chính là đến thành phố Châu.

 

Ba ngày , Khương Từ và Tôn Phi Phi tài xế của nhà máy đưa đến ga tàu. Chuyến là công tác, ăn ở đều thanh toán, Khương Từ thì khá bình tĩnh, còn Tôn Phi Phi thì hào hứng chịu nổi.

 

“Tiểu Khương, tớ vui quá, lớn bằng từng từng khỏi Tần Xuyên, tớ còn từng tàu lửa nữa cơ. Thành phố Châu xa lắm đúng ? Mình tàu tận hai ngày nhỉ?”

 

Tôn Phi Phi kéo theo một cái vali to đùng, xách vất vả, Khương Từ liền đổi túi xách của với cô: “Cậu cầm cái , chỉ một tuần thôi mà, mang nhiều đồ gì?”

 

“Đều là quần áo mà, áo bông chiếm chỗ lắm chứ bộ.”

 

Khương Từ bật , khẽ chọc trán cô: “Mình với bao nhiêu , phía Nam ấm hơn nhiều, bên đó giờ còn hai mươi độ, mang nhiều áo dày như cũng mặc .”

 

Tôn Phi Phi từng đến miền Nam, hổ vỗ vỗ chiếc áo bông hoa đang mặc: “Mẹ tin, cứ bắt mang theo.”

 

Hai soát vé sân ga, đều lên tàu trật tự. Khương Từ ai đó va , phụ nữ sợ tàu sắp chạy, chạy vội quá nên đ.â.m sầm cô, cái bọc lớn đeo vai rơi xuống đất, rơi “loảng xoảng” một tiếng, âm thanh vang và giòn.

 

Khương Từ còn kịp gì, phụ nữ mắng lên: “Cô mù ? Làm hỏng đồ của thì đây?” Liễu Thúy Liên hốt hoảng nhặt bọc lên, bên trong là hơn chục cân vàng thỏi lớn, còn hai bức tranh chữ bọc kỹ bằng quần áo, va đập hỏng gì , nhân tình của cô tranh chữ quý, hư hỏng thì bán , nhưng cô cũng dám mở xem lúc .

 

Liễu Thúy Liên tức giận trừng mắt Khương Từ: “Đồ trong bọc của quý lắm đấy, hỏng cô đền nổi ?”

Loading...