Bà nội và Tiểu Đình Hương ngủ. Cố Thanh Xuyên cửa bếp, bên trong tiếng nước róc rách vang lên đều đều, khiến tim đập thình thịch. Gió lạnh thổi qua, cơn say cũng vơi ít.
Khương Từ bộ đồ ngủ bằng bông, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống tùy ý, mở cửa thì thấy đàn ông ngây ngốc ngay cửa. “Anh Xuyên, nước nóng em đun sẵn , tự tắm nhé, em về phòng ngủ đây.”
Cô tắm xong nước nóng, làn da trắng ngần nơi cổ ánh lên sắc hồng nhàn nhạt. Cố Thanh Xuyên liếc một cái liền vội đầu : “Ừ, em buồn ngủ thì ngủ .”
Khương Từ về phòng, dù là căn phòng cô từng ngủ , giờ đây bài trí phòng tân hôn, bộ đồ đạc đều mới, giường cũng đổi thành giường rộng 1m8, bên lót ba lớp chăn bông, trong chăn còn đặt mấy túi nước muối giữ ấm, là ai chu đáo đến . Vừa xuống thấy mềm mại ấm áp, hai cây nến đỏ vẫn cháy hết, Khương Từ hậm hực nghĩ, hôm nay Xuyên bảo cô ngủ … Hứ!
Cô trong chăn ấm êm, thật sự mơ màng .
Bất chợt cảm nhận bên cạnh, Khương Từ mở mắt thì thấy Cố Thanh Xuyên xuống bên cạnh . Cô dụi mắt hỏi: “Anh Xuyên… tắm gì mà lâu thế?”
Trong mắt đàn ông là lửa nóng, đỏ đến tận vành tai, sát bên cô mà – ăn thì dám ăn, buông thì nỡ. Cuối cùng cúi mắt thở dài: “Tiểu nha đầu, với em bây giờ?”
Khương Từ nghiêng cắn một cái, đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên ý .
Cố Thanh Xuyên cảm giác đầu nổ tung, lý trí biến mất. Anh nhớ năm , tháng năm cùng Khương Từ núi hái dâu tằm, cành chi chít những quả đỏ tím, chỉ cần đưa tay là túm cả nắm, nhét miệng – thật nó là ngọt c.h.ế.t .
Khương Từ chính là quả dâu tằm , Cố Thanh Xuyên nghiến răng một cái, nhắm mắt , cắn lấy cái ngọt ngào khiến mê .
……
Miêu Tú Lan nghĩ hai vợ chồng trẻ mới cưới, sáng chắc còn dậy nổi, bà dậy sớm chuẩn bữa sáng, kịp khỏi phòng thì Cố Thanh Xuyên bưng bữa sáng gian chính: “Bà ơi, Tiểu Đình Hương dậy ? Ăn sáng thôi ạ.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Dậy sớm thế ?” Miêu Tú Lan thấy Khương Từ cũng theo , liền xót xa: “Tiểu Từ, con đang nghỉ kết hôn mà? Hôm nay , ngủ thêm chút nữa?”
“Anh Xuyên sáng nay đến chỗ chú Triệu, dậy thì con cũng ngủ nữa.” Khương Từ , sang cô em chồng mới chui khỏi chăn: “Mau đánh răng rửa mặt ăn sáng nhé, lát nữa chị dẫn em tới một chỗ .”
Miêu Tú Lan dặn Tiểu Đình Hương: “Phải đổi cách xưng hô đó, gọi là chị dâu nhé.”
Ăn sáng xong, Khương Từ tìm Khương Đại Sinh, dắt theo Tiểu Đình Hương đến thung lũng trong núi, nơi suối nước nóng. Nhờ nước ấm và Khương Đại Sinh thường xuyên gùi thóc lên cho ăn, suốt mùa đông đám gà vịt hoang những chạy mất con nào, mà còn kéo theo thêm cả đàn, tính ba bốn trăm con.
Tiểu Đình Hương thích thú đuổi theo đàn gà vịt chạy loạn: “Chị ơi, chỗ tuyệt thật đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c28-2.html.]
Gia đình Khương Đại Sinh cũng gỡ mũ địa chủ, Khương Từ hỏi: “Anh Đại Sinh, em thím vô nhà máy việc, ý thế nào?”
“Anh thì nhà máy .” Khương Đại Sinh rầu rĩ đáp, trại nuôi mất mấy tháng trời chăm bẵm: “Vô công thì học nghề từ đầu, mỗi tháng hai ba chục đồng, trong khi chợ Hắc Thủy bây giờ ăn lắm, sắp phát tài , thật sự tiếc nỡ bỏ.”
Mẹ Khương Đại Sinh xưa nay con trai ăn gì, đây vì công việc chính thức nên mới lén buôn kiếm sống, giờ mũ địa chủ gỡ, bà sống c.h.ế.t bắt con trai tìm việc đàng hoàng.
Khương Đại Sinh phiền não vô cùng.
“Đừng vội, để em với thím một tiếng.” Bây giờ là năm 1980, các thành phố thí điểm ở phía Nam bắt đầu khuyến khích kinh doanh cá thể, Tần thành thì nhưng chắc cũng sắp. Sang xuân còn hơn hai trăm con gà vịt thể xuất chuồng, Khương Từ quyết định: “Anh Đại Sinh, lợi nhuận của trại chăn nuôi , em chia cho ba phần, thấy ?”
Ba phần? Đợt gà vịt sắp xuất chuồng thể bán một ngàn tệ, ba phần là ba trăm đồng, kể trứng gà trứng vịt vẫn còn liên tục, Khương Đại Sinh mà m.á.u nóng sôi sục: “Tiểu Khương Từ, em…”
Cô thể nỡ lòng ?
Khương Từ mỉm : “Đây là em bàn bạc với Xuyên, nếu chê ba phần ít, thì cứ thế mà .” Anh Xuyên rời hai tháng, mỗi thung lũng đều là Khương Đại Sinh khiêng bao thóc đến, ngừng nghỉ, những gì cô chia cho, là xứng đáng nhận .
Hiện tại, Khương Đại Sinh đối với Khương Từ gần như mù quáng theo, cô đúng là một ngôi may mắn! Cô con gái của Cục trưởng Thôi: “hoa sen trắng” giả tạo đóng suốt hai mươi năm của nhà họ Thôi cuối cùng cũng lộ mặt thật, cô gả nhà họ Cố, Xuyên thuận buồm xuôi gió.
Nghe chuyến tàu, nếu Tiểu Khương Từ lanh trí đuổi Liễu Thúy Liên, thì Xuyên lộ phận, nhiệm vụ thể thuận lợi đến . Đi theo Tiểu Từ, gì cũng kiếm tiền!
“Được, em hết.”
Ba xuống núi, Khương Từ dẫn Tiểu Đình Hương về tới nhà, thì thấy Lâm Uyển và bà nội cổng đầy vẻ nôn nóng, Khương Từ vội bước nhanh lên hỏi: “Mẹ, tới đây?”
Cô mới xuất giá hôm qua thôi mà, còn đến ngày thứ ba về nhà đẻ.
“Mau, mau theo về.” Lâm Uyển vẻ mặt đầy lo lắng.
Khương Từ trong lòng chợt hoảng, nhà chuyện gì ?
“Có chuyện gì ?”
Lâm Uyển kéo tay cô chạy : “Ba con... ông lên ! Trong nhà mấy vị giáo sư đến, kiểm tra mãi vẫn tìm nguyên nhân, con thật , rốt cuộc con cho ba con uống thứ thuốc bắc gì ?”