Chương 30: Một nhà  
 
“Khang Quế Hương, cái đồ mặt dày đáng c.h.ế.t , chính miệng cô cầu xin  chồng  ép chồng  cho cô  nhà ăn quốc doanh rửa chén! Cô thì  , trộm đồ công còn đổ tội cho chồng !  liều mạng với cô luôn!”
 
Khương lão nhị  bắt  đồn công an, Chung Tuệ Tuệ  đến ngất xỉu ngay trong sân lớn nhà họ Khương, nếu   Hứa Linh Chi bệnh  dậy nổi, Chung Tuệ Tuệ   mà mắng cả bà  chồng hồ đồ  .
 
Khang Quế Hương nhân cớ chăm sóc Hứa Linh Chi mà dọn về nhà họ Khương, ngày nào cũng  lóc  mặt bà,  rằng Khương Quốc Trụ một  nuôi cả nhà quá cực khổ, bản  cũng  tìm một công việc để giảm bớt gánh nặng cho chồng.
 
Hứa Linh Chi thương con trai cả, ngày ba bận gọi con trai thứ về nhà, ép buộc    tìm việc cho Khang Quế Hương.
 
Khương lão nhị  còn cách nào,  sợ  tức giận đến phát bệnh, đúng lúc nhà ăn quốc doanh tuyển , liền giới thiệu cho Khang Quế Hương   chân rửa bát.
 
Khang Quế Hương   Chung Tuệ Tuệ cào trầy mặt,  chịu kém thế liền hùng hổ mắng: “Chồng cô toan tính gì,  là chị dâu  ,  mà chỉ sắp xếp cho   chân rửa bát? Anh   để vợ chồng  cả  trong mắt ? Anh  là đầu bếp chính,     đưa chìa khóa cho  bảo  chuyển đồ thì  – một chân rửa bát nhỏ nhoi –   kho ?”
 
Hôm đó thấy Khương Từ buôn bán ở Hắc Thủy Hà, một ngày kiếm tận ba bốn trăm tệ, khiến Khang Quế Hương tức đến nỗi bốc hỏa. Cô  trọng sinh, nắm đủ ưu thế,  mà chẳng  ích gì, cuối cùng   rửa bát ở nhà ăn quốc doanh. Nhìn cả kho  là thịt hun khói, trứng, giăm bông, thịt gà thịt vịt muối và rau củ quả, Khang Quế Hương nổi lòng tham.
 
Cô  lén lấy chìa khóa của Khương lão nhị, nhân lúc đêm tối chọn đồ khô quý giá và dễ cất giấu, trộm  mấy bao, đang bán thì  bắt quả tang,  đưa đến đồn công an.
 
Khang Quế Hương đầy căm hận,    xui đến thế, còn  bán  gì   tóm, lập tức khai rằng là Khương lão nhị sai cô   .
 
Cô  nhào  Khương Quốc Trụ    kể lể: “Quốc Trụ,  hiểu rõ em mà, em nhát gan lắm,  mà dám trộm đồ chứ, đều là em trai  bảo em  mà!”
 
Khương Quốc Trụ lặng lẽ rút tay  khỏi vòng tay Khang Quế Hương đang níu lấy, mặt đen như sắp mưa, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà   gần như  nhận   đàn bà  ngủ chung giường mười mấy năm nay nữa: “  hiểu cô,   dốc hết  tiền tích cóp, nộp 500 tệ tiền phạt để bảo lãnh cô  ngoài, cô còn  gì nữa?”
 
Chung Tuệ Tuệ bò dậy, lao tới kéo Khương Quốc Trụ:
 
“Khương Quốc Trụ,    dẫn loại đàn bà  về hại em trai  hả? Anh     em trai  sẽ   tù bao nhiêu năm ? Anh  còn  bốn đứa con đó! Anh  với   chứng ngay,  tất cả là do vợ  , là cô  trộm chìa khóa, chuyện   liên quan gì đến chồng , ,   với !”
 
Khang Quế Hương   thì hoảng, đều tại con hồ ly tinh Lâm Uyển khiến Khương Quốc Trụ nhớ mãi  quên, giờ Khương Quốc Trụ   còn tin tưởng cô  như  nữa. Lỡ như   động lòng vì tình   thì ?
 
Cô  lập tức hất tay Chung Tuệ Tuệ :
 
“Cô tránh , nhà cô  con thì nhà    chắc?  cũng  bốn đứa con đấy! Quốc Trụ ,  cũng   hai đứa con gái ruột của  mất  chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c30-1.html.]
 
Khương Từ và Thẩm Mai Mai  lúc bước  sân, Khương Từ đỡ lấy Chung Tuệ Tuệ,   đầu tức giận  Khang Quế Hương:
 
“Chúng nó thà    còn hơn  một   như cô. Vì bà nội  thiên vị và cay nghiệt, nên Khương Hồng Vũ mới dám g.i.ế.c  phóng hỏa, cô tâm địa độc ác như  thì   dạy dỗ nổi con cái cho nên ?”
 
“Cô  bậy! Con gái gả   còn quản việc nhà họ Khương  gì? Khương Quốc Trụ,   quản con gái  ?” Khang Quế Hương hận đến nghiến răng, chỉ  đá bay  đàn ông   ngay bây giờ, là chồng của cô  mà chẳng thèm bênh vực lấy một câu.
 
Lúc , ông Khương  Khương lão tam đưa về từ công viên nhỏ,  đường   hết chuyện ở nhà,  ghé qua nhà ăn quốc doanh và đồn công an, nên về  trễ. Vừa  cửa, ông quát lớn:
 
“Tất cả im hết cho !”
 
Việc cấp bách nhất bây giờ là  cứu đứa con thứ hai , tuyệt đối  thể để nó  tù, nếu  thì đời nó coi như xong.
 
Ông Khương :
 
“Con dâu thứ,   ba đến tìm quản lý Khổng ở nhà ăn quốc doanh,   đồng ý hòa giải . Chỉ cần chúng  nộp đủ tiền phạt, đồn công an sẽ thả .”
 
Hơn mười năm gắn bó, quản lý Khổng  rõ Khương lão nhị là  thật thà chất phác. Anh   là đầu bếp chính của nhà ăn quốc doanh,    thể dại dột đến mức  rõ sẽ  bắt mà vẫn  trộm đồ  chứ?
 
 Khương lão nhị và Khang Quế Hương mỗi  một lời, rõ ràng là Khương lão nhị chịu thiệt hơn, dù gì chìa khóa nhà kho cũng do   quản lý, nhiều   tin một  rửa bát  dám gan to đến mức  trộm đồ.
 
Quản lý Khổng cuối cùng cũng quyết định biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, yêu cầu nhà họ Khương nộp phạt để  lời giải thích.
 
Chung Tuệ Tuệ trong lòng dấy lên tia hy vọng, vẫn còn cơ hội cứu  ? “Cha,   nộp bao nhiêu tiền phạt?”
 
Mặc dù mấy năm nay bà và Khương lão nhị cãi   ít, nhưng trong lòng cô  chồng  là  cực kỳ hiền lành, tất cả những  cô vô lý  loạn cũng chỉ vì công việc mệt mỏi và cuộc sống  suôn sẻ. Lúc , tất cả những điều   của  đều hiện rõ mồn một trong lòng cô,  phóng đại lên gấp trăm .
 
Chung Tuệ Tuệ : “Dù   bán cả nồi cả niêu, con cũng  cứu chồng con .”
 
Ông Khương mặt mày ủ rũ, : “Sau khi kiểm kê, giá trị  hàng  lấy cắp là năm trăm đồng,  nộp phạt gấp mười .”
 
Mười , tức là năm nghìn đồng. Chung Tuệ Tuệ  xong liền  phệt xuống đất. Dù  đập nát xương cốt cô cũng  thể xoay  năm nghìn đồng. Cô    mắng: “Khang Quế Hương, vì năm trăm đồng mà cô đẩy chồng   tù, cô   c.h.ế.t tử tế !”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~