Ông Khương gọi hai  con trai , :
 
“Cha vẫn còn hơn một nghìn đồng tiền lo hậu sự, cha sẽ mang  hết. Các con mỗi nhà góp một ít, cha sẽ  vay thêm chút nữa. Cha  thể để con trai   tù oan .”
 
Chung Tuệ Tuệ  thấy cả tiền lo hậu sự ông Khương cũng đem ,  đây còn nghĩ ông thiên vị, giờ thì chỉ  quỳ xuống tạ ơn cha chồng. Trong lòng cô cũng thầm thề: “Cha ơi, đợi chồng con  thả , nhà con sẽ lo cho cha dưỡng già,  để nhà lão tam tốn một xu nào nữa.”
 
Vợ chồng Khương lão tam vội vàng : “Chị hai   là  đúng , chúng  là  một nhà cả mà. Hai vợ chồng em bình thường tiêu xài hoang tay, trong nhà chỉ còn hai trăm đồng tiết kiệm, bọn em đưa hết cho chị hai để xoay xở  .”
 
Cứu gấp chứ  cứu nghèo, lúc  mà  móc tiền  thì còn là  em gì nữa? So với năm ngàn đồng thì hai trăm đúng là chẳng thấm  , Thẩm Mai Mai   thêm: “Em sẽ về nhà  vay thêm ít nữa.”
 
“Thôi đừng phiền đến thông gia.” Ông cụ Khương nghĩ một chút  : “Chúng  cứ tự xoay xở , nếu thật sự  đủ thì mới mở miệng nhờ thông gia.”
 
Khương Từ cũng : “Ông ơi, con cũng  thể góp một ít.”
 
“Tiểu Từ, thím hai  chú hai con cảm ơn con nhiều lắm.” Chung Tuệ Tuệ chân thành cảm tạ.
 
Khương Từ lấy khăn tay lau nước mắt cho cô: “Thím hai, chúng  là  một nhà mà.”
 
Khương Quốc Trụ âm thầm đau lòng. Phải , một nhà  ,  mà chính ông – trưởng tử nhà họ Khương –  là  mang về kẻ khiến em trai  suýt   tù…
 
Ông cụ Khương  trong lấy sổ tiết kiệm, trong phòng ánh sáng mờ mờ, ông lục lọi  đáy hòm lôi  cuốn sổ tiết kiệm,  bước  ngoài : “Trong  còn một nghìn tám trăm đồng…”
 
Mở sổ tiết kiệm ,  dư hiện rõ rành rành – chỉ còn đúng sáu hào năm xu,  bộ một nghìn tám trăm đồng   rút sạch cách đây nửa tháng.
 
Sổ tiết kiệm rơi xuống đất, ông Khương ôm ngực,   vững, Khương Từ là  đầu tiên lao lên: “Ông ơi, ông đừng vội, chuyện gì cũng  thể bàn bạc, giờ mà ông ngã xuống thì nhà  thật sự sụp đổ mất.”
 
Một câu của đứa cháu gái khiến ông Khương gắng gượng  , ông run rẩy hỏi: “Là ai… là ai  chuyện ? Ngay cả tiền lo hậu sự của  mà cũng tham, còn  nhân tính  hả?”
 
Khương lão đại và Khương lão tam vội vã nhặt sổ tiết kiệm  đất lên,   dư mà sợ đến mức quỳ phịch xuống đất:
 
“Cha, từ nhỏ cha  dạy chúng con   trộm cắp,   chúng con dám động đến sổ tiết kiệm của nhà? Mà chúng con cũng   mật khẩu mà!”
 
Khương Quốc Trụ tay run lẩy bẩy, trong nhà  trộm –  còn ai khác ngoài  đó?
 
Ông xông tới tát mạnh  mặt Khang Quế Hương một cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c30-2.html.]
 
“Nói! Có  là cô  ? Nhà họ Khương  bao giờ  kẻ ăn trộm trong nhà, đó là tiền dưỡng lão của cha , là tiền cứu mạng của thằng hai! Mau trả  đây!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Khang Quế Hương trong lòng lạnh toát – Khương Quốc Trụ thế mà  dám đánh cô !  là cô   lấy sổ tiết kiệm  rút tiền, mật khẩu là cô  dụ dỗ Hứa Linh Chi  , mà Hứa Linh Chi giờ thì bệnh đến mức  cũng chẳng nên lời,  khi mấy hôm nữa là chết, cô  còn sợ gì?
 
“  ,    lấy,  cũng   mật khẩu,  lấy kiểu gì?” Khang Quế Hương cãi cố  lao  trong phòng: “  hỏi , để  phân xử!”
 
 Hứa Linh Chi giờ còn   thể   nữa .
 
Năm đó, ngân hàng vẫn   hệ thống giám sát,  điều tra ai  rút tiền cách đây nửa tháng gần như là chuyện  thể.
 
Ông Khương lập tức trở nên tuyệt vọng,  mấy đứa con trai và con dâu đang hoảng loạn bối rối, ông cắn răng : “Không ,   bán căn nhà cũ   thôi.”
 
…
 
“Tiểu Từ, em yêu tiền đến mức  ?” Cố Thanh Xuyên về nhà, thấy vợ đang   bàn  việc, ngay cả những đồng xu lẻ trong ống heo tiết kiệm cũng đổ ,  móc từ túi  một xấp tiền đưa cho cô, đùa: “Thêm xấp  nữa, đếm cho đủ nhé.”
 
Nói  thuận tay kéo ghế  xuống cạnh cô, chăm chú  vợ đếm tiền.
 
Khương Từ đếm xong tiền Cố Thanh Xuyên mang về,  120 đồng, cộng với 1.500 đồng bán vịt  Tết, chuyến  lời  hơn 700, cộng thêm 800 đồng  cô (Lâm Uyển) cho  của hồi môn, tất cả vẫn còn thiếu  1.700–1.800 đồng mới đủ 5.000 tiền phạt.
 
Cô thở dài: “Chừng  vẫn  đủ.”
 
Cố Thanh Xuyên  đống tiền  xếp ngay ngắn  bàn, ít nhất cũng hơn 3.000 đồng, vẫn  đủ? Anh đoán  chuyện lớn gì đó đang xảy .
 
Anh : “Tiền  đủ thì đừng lo, còn thiếu bao nhiêu? Khi nào cần? Anh sẽ nghĩ cách.”
 
Lòng Khương Từ chợt ấm lên,  đàn ông   hề hỏi cô cần nhiều tiền như  để  gì. Cô kể cho   chuyện Khang Quế Hương ăn cắp đồ  bắt,   đổ oan cho chú Hai của cô.
 
“Quản lý nhà ăn quốc doanh  giúp  đỡ, còn nhờ  thể nhân viên và những thực khách quen ký tên bảo lãnh cho chú Hai, cuối cùng chỉ cần nộp phạt 5.000 đồng là  thả .  tất cả tiền tích cóp bao năm của ông nội em   Khang Quế Hương trộm mất,    chút bằng chứng nào.”
 
Cố Thanh Xuyên mày suy nghĩ một lát, mấy tháng nay  theo sát Cảnh Ủy Phó Thị trưởng Tô rèn luyện, tham gia nhiều nhiệm vụ,   còn là một tên “đầu gấu” ở Hắc Thủy Hà nữa, đến cả Cảnh Ủy cũng từng      lột xác.
 
Anh : “Chuyện tiền thì dễ, trong hồi môn của em còn 24 viên châu vàng,  mang 4 viên  đổi tiền là đủ nộp phạt. Số tiền mặt  em giữ  dùng cho việc  ăn. Còn về phần Khang Quế Hương…”
 
Ánh mắt Cố Thanh Xuyên lạnh lẽo: “Khang Quế Hương  thể tha ,  sẽ bày một cái bẫy, đuổi cô   khỏi nhà họ Khương, tránh cho cô  tiếp tục gây họa.”