Khương Từ lấy  tờ giấy nhỏ, chính là tờ giấy tối hôm qua  bọc trong viên đá.
 
Trên đó là nét chữ mạnh mẽ của Cố Thanh Xuyên.
 
“Anh Xuyên, đây là   đúng ?”
 
Tay Cố Thanh Xuyên khẽ run, đến cả tờ giấy cũng  cầm vững.
 
Anh  ngờ Khương Quốc Trụ về, nhà họ Khương chia nhà nhanh chóng như thế,  Khương Từ dọn sang đây.
 
Anh còn  thể  gì?
 
Anh xé tờ giấy vụn  từng mảnh:
 
“Em   vì  cô của em – Giang Hồng Vũ –   đẩy em ?”
 
“Em vẫn  nghĩ .” – Khương Từ :
 
“ em  bà  mắc bệnh nan y, sống   bao lâu nữa. Em  chết, chắc chắn bà  cũng thấy sợ . Nhà chia tài sản, bà  cũng  dám về đòi phần.”
 
Người đẩy Khương Từ, chính là cô ruột của cô – Giang Hồng Vũ.
 
“Vậy…   em  cẩn thận với bà . Người   sắp c.h.ế.t , lúc phát điên sẽ chẳng còn giới hạn .”
 
Nói xong câu cảnh báo , Cố Thanh Xuyên nhẫn tâm :
 
“Chúng  bây giờ đều  lớn , nên giữ  cách một chút. Em    và nhà họ Thôi   hôn ước từ nhỏ ? Em cũng đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi , cứ chạy đến nhà  suốt,   mà coi ? Cũng  còn là trẻ con nữa.”
 
Khương Từ chớp chớp mắt, ấm ức :
 
“Người đính hôn với nhà  là chú hai nhà họ Thôi mà lúc đánh trận  thương, ông  còn  lấy vợ thì  gì  con gái nhỏ đính hôn với ?”
 
“Bây giờ  ,   nghĩa   sẽ  .”
 
Cố Thanh Xuyên mở cửa sân:
 
“Anh   , em với em gái  giống . Anh mong em… cũng xem  như một   trai.”
 
Khương Từ: “……”
 
Kiếp  cô  rõ,  đàn ông  yêu cô đến mức  thể bỏ cả mạng sống.
 
Vậy mà bây giờ     trai cô…
 
Khương Từ:
 
“Cố Thanh Xuyên,  cứ chờ đấy cho em!”
 
Bà nội Miêu  tiếng cháu trai  nhà, lạnh nhạt :
 
“Lại chọc con bé giận bỏ  nữa hả?”
 
Trên bàn còn để phần cơm đặc biệt dành cho ,   đồ ăn thừa, mà là những món ngon  chọn kỹ, dùng tô sứ lớn úp  cẩn thận.
 
Ngực Cố Thanh Xuyên nhói lên như  kim đâm:
 
“Cháu nuôi cả cái nhà   khó lắm ,  gì còn sức mà lo cho cô . Đã nuôi  nổi thì  còn dám để ý đến cô ?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Miêu Tú Lan  tát cho cháu một cái  đầu.
 
Cố Thanh Xuyên bật , bà nội còn đủ sức đánh  chứng tỏ tinh thần vẫn .
 
“Bà ơi,  bà  đánh cháu nữa?”
 
“Vì cháu ngu!” – bà nội Miêu vô cùng tin tưởng  bản lĩnh của đứa cháu lớn: “Cái mũ địa chủ của nhà   sẽ  ngày gỡ xuống. Đến khi đó, cháu đừng  hối hận vì   con bé  tức giận bỏ !”
 
…
 
Lâm Uyển  khi ly hôn liền  về căn nhà nhỏ bên Khúc Thủy Kiều.
 
Vừa  cửa  thấy con gái đang giặt tấm ga trải giường bên giếng nước,  dây phơi còn treo mấy cái chăn bông mới  giũ sạch.
 
“Sao thế? Mặt mày  vui gì cả, thằng Xuyên   lời khó  với con hả?”
 
Nghĩ cũng đoán .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-trong-sinh-lam-co-vo-nho/c8-2.html.]
Cố Thanh Xuyên   Tiểu Từ lãng phí thời gian vì , chắc chắn   con bé tức giận .
 
Nó từng cõng Tiểu Từ từ  núi về, cứu cô bé một mạng.
 
Cộng thêm việc con gái  thích nó như , Lâm Uyển từ lâu  xem nó như con rể.
 
Bà chẳng quan tâm gì cái mác thành phần địa chủ gì hết.
 
Thành phần nhà họ Khương thì   đấy, nhưng  Khương Quốc Trụ xem, là cái loại gì .
 
“Ừm.” – Khương Từ nghĩ đến bộ dạng nhẫn nhịn đầy u sầu của Cố Thanh Xuyên, trong lòng cũng chẳng giận nổi nữa.
 
Lại nhớ đến câu  ban nãy của , cô bật  vì tức:
 
“Anh  bảo    trai của con đó. Hay là  nhận luôn    con trai ?”
 
“Con đừng lắm lời.” – Lâm Uyển : “Nếu  thật sự nhận nó  con trai, thì chắc con  sốt ruột lên mất.”
 
Lâm Uyển  thấy hai bao tải lưới trong sân, bên trong  thứ gì đó đang quẫy đạp loạn cả lên.
 
Bà vội mở :
 
“Trời ơi, là gà rừng với thỏ rừng,  là đồ sống! Bịt kín thế    , sẽ c.h.ế.t mất.”
 
“Là  Xuyên để ở đây đó. Tối nay con sẽ mang  chợ đêm bên Hắc Thủy Hà bán .”
 
Khương Từ đem ba con gà rừng và hai con thỏ béo nhốt  trong lồng tre.
 
Kiếp  cô từng  chợ đen ở Hắc Thủy Hà mấy ,   một   thể giúp cô bán mấy thứ .
 
Kiếp , cô    ít  đang theo dõi , nên tuyệt đối sẽ  dại dột tự  mang  bán.
 
“Được, nhưng con nhớ cẩn thận, đừng để  bắt đấy.”
 
Lâm Uyển  con gái   nhiều mánh lới.
 
Trước  vẫn  hái nấm rừng, hạt dẻ đem  bán kiếm chút tiền.
 
Vả , thời buổi , nhà nào chẳng từng đổi đồ  chợ đen.
 
Thế nên bà cũng  cản trở gì.
 
“Mẹ,  thật sự ly hôn với Khương Quốc Trụ  ?”
 
“Ừ.” – Trong lòng Lâm Uyển  bình thản.
 
Ly hôn  khó khăn như tưởng tượng, ngược  còn thấy nhẹ nhõm.
 
Người đàn ông như thế,   gì để lưu luyến cả.
 
“Tiểu Từ,  sắp   . Con   nhà lớn bên  thu dọn đồ đạc, tối bảo hai chú con đến giúp  dọn nhà.”
 
Lâm Uyển cùng con gái vắt khô ga giường  phơi lên dây.
 
Bà  , còn Khương Từ thì   nhà lớn nhà họ Khương để chuyển đồ.
 
Cô   ở đấy thêm một ngày nào nữa, tránh để  Khương Quốc Trụ và  đàn bà   bẩn mắt.
 
“Mày  về  gì? Không  nhà ở Khúc Thủy Kiều  cho mày  ?”
 
Hứa Linh Chi giờ chỉ cần thấy Khương Từ là   nổi điên.
 
Một cái nhà yên , nếu  vì con nhóc ,   mà đến mức  chia nhà?
 
“ về lấy đồ.”
 
Kiếp , Khương Từ  Hứa Linh Chi hại thảm .
 
Chuyện Giang Hồng Vũ đẩy cô, bà    ?
 
Cô cũng chẳng buồn để ý đến Hứa Linh Chi, cắm đầu chạy lên tầng hai, ngay tại chiếu nghỉ cầu thang thì đụng  Khang Quế Hương với gương mặt đầy hoảng loạn.
 
Sao  đàn bà  vẫn còn ở đây?
 
Buổi sáng cô    ?
 
“Cô lên phòng   gì?” – Khương Từ túm lấy tay cô  – “Cô ăn trộm đồ của  ?”