Diệp Ninh cũng hiện tai cô nên chọc giận , nhưng giữa bọn họ đều là như thế, thể nào chuyện một cách bình thường .
Giống như một thế kỷ dài dòng trôi qua, bàn tay đang siết chặt của Mục Văn Hạo chậm rãi buông lỏng.
“Anh như thế ?”
Trong giọng lạnh lùng hỗn loạn khí thế phát run.
Lý trí của Diệp Ninh cũng trở , cô kích thích Mục Văn Hạo nữa, chậm rãi : “Không cỡ nào, mà là tất cả những gì đều chính xác.”
“Ha hả.” Mục Văn Hạo đột nhiên mỉm , ánh mắt càng thêm lạnh nhạt: “Anh đúng, cô cũng đúng. cô từng nghĩ đến mấy ngày nay lo lắng sợ hãi như thế nào ?”
Diệp Ninh lạnh nhạt chút biểu cảm : “Anh để một đến cả mạng sống của chính cũng thể bảo đảm lo lắng cho khác ?”
Toàn bộ phẫn nộ và cam lòng trong lòng Mục Văn Hạo đều biến thành còn gì để .
Diệp Ninh lạnh lùng : “Mục Văn Hạo, quan tâm yêu ai yêu ai, ở trong lòng , luôn luôn ở vị trí đầu tiên. Khi gặp bất cứ chuyện gì, chuyện đầu tiên nghĩ đến cũng chỉ là chính . Loại như cứ tự sống sung sướng một sẽ hơn ?”
Cô thật sự bất cứ dính líu gì với nữa.
Mục Văn Hạo cắn chặt răng, cảm thấy tổn thương vì cô liên tục đẩy xa.
“Sớm muộn gì sẽ một ngày cô sẽ thuộc về !”
Diệp Ninh chậm rãi nhắm mắt , cô thật sự quá mệt mỏi, mệt lắm .
...
“Tiểu Đống, cho chị miếng nước.” Diệp Ninh mơ mơ màng màng tỉnh .
Cô xong, ống hút đưa đến bên miệng cô.
Cô uống xong nửa chén nước, đó mới mở bừng mắt.
Diệp Đống canh ở bên cạnh giường bệnh, mà bầu trời bên ngoài tối đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1062.html.]
TBC
“Chị, chị đói bụng ? Em mua cháo cho chị nè.”
Diệp Ninh lắc đầu: “Bây giờ là mấy giờ ?”
Diệp Đống lập tức đồng hồ: “Tám giờ hai mươi phút.”
“Chị ngủ bao lâu ?” Diệp Ninh cảm thấy eo và lưng đau, nhưng thể nhúc nhích.
“Bốn năm tiếng gì .”
Diệp Ninh nhớ đến chuyện cãi với Mục Văn Hạo lúc nãy, hi vọng Mục Văn Hạo sẽ xuất hiện ở nơi nữa.
“Lúc mấy chủ nhiệm Lý rời thêm gì ?”
Cô cố ý hỏi như thế, Mục Văn Hạo điên lên thật sự là chuyện gì cũng thể .
Lúc thể lợi dụng Trịnh Thư Vân để cô tổn thương, hiện tại cũng thể tiếp cận Diệp Đống.
Cho nên cô thể đề phòng.
“Không gì hết, nhưng mà lúc Mục rời thì sắc mặt lắm.” Lúc Diệp Đống nghĩ trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Người chắc chắn là một cực kỳ khủng bố.
Diệp Ninh lộ vẻ mặt nghiêm túc: “Sau cho dù em gặp Mục Văn Hạo ở bất cứ chỗ nào thì cũng để ý đến. Cho dù cái gì, dụ dỗ thế nào thì em cũng theo.”
Cố tình thằng em trai của cô là ham thích mấy món lợi nhỏ nhất.
mà ngờ Diệp Đống nghiêm túc gật đầu: “Chị, chị cứ yên tâm , hiện tại em trai của chị cũng dễ dàng mua chuộc như thế.”
“Em thì .” Hiện tại đối với nhiều sự việc, Diệp Ninh đều lòng nhưng đủ sức, đến cả việc thăm Cố Phong cũng .
“Chị, chị nhớ rể của em ?” Diệp Đống thấy vẻ thần thương đáy mắt cô, lập tức trúng tâm sự của cô.
Diệp Ninh chút kinh ngạc, nghĩ đến lúc Cố Phong khi Diệp Đống kết hôn xong trưởng thành hơn nhiều, hiện tại xem thật sự là như thế, thậm chí còn cách xem mặt đoán ý nữa.
“Tiểu Đống, lẽ chị sai một việc. Chị đền bù, nhưng mà cũng cơ hội .”