Diệp Ninh tiếp tục : “Thật em cũng từng nghĩ đến loại chuyện , dù thì quân tẩu, khả năng sẽ đối mặt với loại nguy hiểm . Không giấu gì , em thật sự sợ hãi, lùi bước. mà khi sự việc thật sự xảy , tự trải qua, em cảm thấy cũng chỉ như thế mà thôi. Chỉ cần và em đều sống sót khỏe mạnh, những chuyện khác đều gì đáng sợ cả.”
Cố Phong cảm thấy giống như thiên ngôn vạn ngữ , há miệng, một chữ.
TBC
Ý cô là những gì đang hiểu ?
Anh thật sự sợ hãi chỉ là hoảng hốt, hiểu lầm ý mà Diệp Ninh biểu đạt, tạo thành bối rối cần thiết cho cô nữa.
Thật hiện tại thật sự buông bỏ cô.
Bởi vì thật sự thể nào chịu đựng cảm giác sợ hãi khi sắp mất cô.
Có lẽ chỉ rời khỏi , cô mới sẽ gặp chuyện trả thù như thế nữa, cô cũng mới thể trải qua cuộc sống bình yên của chính cô.
“Em vốn dĩ cũng là... một cô gái... dũng cảm.”
Cuối cùng cũng chỉ khen một câu, đè nén tình cảm mênh m.ô.n.g đáy lòng xuống.
“Không dũng cảm, con ai cũng sẽ sợ hãi những thứ thôi. mà hiện tại em khắc phục cảm xúc sợ hãi , chúng còn nhiều thời gian, đúng ?”
Diệp Ninh cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt khi về phía đều tỏa sáng.
Cố Phong cực kỳ động lòng, đột nhiên cảm thấy cảm nhận sai, thể hi vọng xa vời thêm một nữa ?!
“Tiểu Ninh, chúng ...”
Lời mới khỏi miệng, cửa phòng bệnh mở , Ngô Hàm Nhu và Giang Húc Đông từ bên ngoài cùng .
Ngày hôm qua khi Cố Phong tỉnh cũng gặp Ngô Hàm Nhu , chỉ là ngờ rằng Giang Húc Đông cũng ở nơi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1084.html.]
Diệp Ninh chào hỏi với Giang Húc Đông , đó Giang Húc Đông về phía Cố Phong đang giường bệnh, câu đầu tiên chính là: “Cuối cùng cũng tỉnh .”
Cố Phong nhếch khóe miệng, cho một vẻ mặt cứ yên tâm.
“Loại như chúng sẽ dễ dàng c.h.ế.t như thế.”
Tuy rằng hai bọn họ là tình địch của , nhưng mà đôi bên cũng cực kỳ thưởng thức đánh giá cao đối phương.
Hiện tại gần như chỉ một câu đơn giản cũng hơn xa nhiều lời quan tâm thăm hỏi.
Giang Húc Đông thấy Diệp Ninh mỉm , tâm trạng cũng khỏi vui vẻ theo, chủ động với Cố Phong: “Diệp Ninh luôn lo lắng cho . Mấy ngày cô còn thể xuống giường, mỗi ngày đều năn nỉ chúng đẩy cô đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU để thăm . Cuối cùng vẫn là bác sĩ nếu cô cứ tiếp tục như thế sẽ tàn tật cả đời, cô mới chịu thôi.”
Diệp Ninh ngờ Giang Húc Đông sẽ những chuyện cho Cố Phong , lập tức chút dở dở .
Làm gì mà nghiêm trọng đến mức như bọn họ chứ, nhưng mà đúng là cô thật sự gặp .
Cố Phong lập tức cảng thẳng : “Sao em ... lời như thế chứ... Em ?”
“Anh xem xem, hiện tại em việc gì ?” Diệp Ninh nâng cánh tay thương lên hiệu.
Còn chuyện từ xe lăn lên thì đương nhiên là thể.
Đáy mắt Cố Phong tràn ngập lo lắng: “Sau đừng... như thế nữa...”
Diệp Ninh thèm để ý : “Em tự chừng mực.”
Dù thì cô cực lực yêu cầu, bác sĩ chuyển phòng bệnh của cô đến căn phòng bên cạnh phòng bệnh của .
Nếu lo lắng sẽ ảnh hưởng , cô còn ước gì thể trực tiếp dọn giường bệnh đây, ở chung một phòng với .