Vương Hinh Tuyết cũng ý thức gì đó sai sai, nhưng mà cô vẫn tự tin : “Không tới mới đó, cũng giục luyện tập.
Sầm Lan lập tức phụ họa: “ , hôm nay coi như hai chúng tự cho bản nghỉ phép .”
Hai , ý thức mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, mặt Vương Hinh Tuyết cuối cùng cũng lộ vẻ sốt ruột.
Lúc bác sĩ Triệu của phòng y tế từ bên ngoài về.
“Vương Hinh Tuyết, uống thuốc giảm đau đỡ hơn chút nào ? Nếu vẫn còn đau thì đến bệnh viện.”
Bác sĩ Triệu kiểm tra đơn giản cho Vương Hinh Tuyết.
Vương Hinh Tuyết bày dáng vẻ yếu đuối sẵn, mà Sầm Lan cũng nghiêm chỉnh, lộ vẻ mặt lo lắng.
“Cảm ơn bác sĩ Triệu, cảm thấy khỏe hơn nhiều . Lần cũng là cái gì, đột nhiên bụng quặn đau, chậm trễ buổi luyện tập của đội ca hát và dàn nhạc, vô dụng như thế .”
Vương Hinh Tuyết lộ vẻ mặt áy náy và tự trách, cô bác sĩ Triệu của phòng y tế khá thiết với Lý Kiến Hoa, cho nên mới cố ý như thế.
Bác sĩ Triệu chủ động an ủi: “Chẳng ai bệnh cả, cũng may tình hình chắc là vấn đề gì quá lớn.”
Sầm Lan phối hợp với Vương Hinh Tuyết: “ , Hinh Tuyết, cô đừng áy náy, thể tập luyện cũng của cô, chắc chắn đều thể thông cảm cho cô mà.”
Vương Hinh Tuyết thở dài một , khóe mắt cùng Sầm Lan liếc , hai đều ngầm hiểu.
mà câu tiếp theo của bác sĩ Triệu lập tức hai đổi sắc mặt ngay.
“Chuyện tập luyện các cô cũng đừng lo lắng, lúc nãy khi ngang qua phòng luyện tập, mấy ở bên trong vẫn đang tập luyện.”
Tim Vương Hinh Tuyết run lên, mặt lập tức xuất hiện vết nứt.
TBC
“Không thể nào chuyện đó !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-110.html.]
Tiếng hét to đột nhiên vang lên bác sĩ Triệu hoảng sợ.
Lúc Vương Hinh Tuyết mới ý thức cô phản ứng quá mức, nhanh chóng nhỏ giọng .
“Bác sĩ Triệu, lầm ?”
Không hát chính thì thể luyện tập chứ?
Bác sĩ Triệu khẳng định : “ rõ ràng, sai , cho nên cô cứ yên tâm đây nghỉ ngơi là .”
Hơi thở Vương Hinh Tuyết trở nên dồn dập, thể nào chấp nhận sự thật , cuối cùng cũng yên nữa, mang giày chuẩn rời .
Sầm Lan cũng lộ vẻ mặt ngơ ngác, tại là như thế?
Bác sĩ Triệu định cản Vương Hinh Tuyết , nhưng mà đợi gì, Vương Hinh Tuyết vội vàng : “Bác sĩ Triệu, , về .”
Cô còn dứt lời thì chạy bên ngoài .
Sầm Lan chạy chậm hơn, vội vàng chào tạm biệt bác sĩ Triệu đuổi theo.
“Hinh Tuyết, cô chậm thôi, coi chừng ngã.”
Sầm Lan bất an theo Vương Hinh Tuyết, nhắc nhở.
mà Vương Hinh Tuyết giống như thấy, ngược càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy chậm.
Hai thở hồng hộc đến cửa phòng luyện tập, quả nhiên bên trong truyền tiếng hát.
Hơn nữa tiếng hát đang hát phần hát chính do Vương Hinh Tuyết phụ trách.
Mặt Vương Hinh Tuyết xanh mét, tầm mắt d.a.o động kịch liệt, về vị trí vốn dĩ thuộc về cô .
Giờ phút Tôn Manh Manh đang ở nơi đó, trở thành trung tâm của đội ca hát.