Vương Hinh Tuyết giống như nổi điên chạy trong phòng tập luyện, tiếng gầm đầy giận dữ át cả tiếng âm nhạc và tiếng hát hợp xướng của .
“Mấy đang cái gì đó!!”
Tất cả ở đây đều hoảng sợ, đang tập luyện cũng đột nhiên im bặt.
Diệp Ninh Vương Hinh Tuyết đang vặn vẹo đến mất khống chế, đáy mắt chợt lóe lên chút ý .
Đây là đầu tiên Sầm Lan thấy Vương Hinh Tuyết tức hộc m.á.u như thế, thể nào liên tưởng cô gái và Vương Hinh Tuyết luôn hiểu lễ nghĩa, xinh hát là cùng một .
Những khác cũng cảm nhận như thế, ánh mắt khi về phía Vương Hinh Tuyết tràn ngập cảm giác xa lạ.
Vương Hinh Tuyết ghen tị mụ mị đầu óc từ lâu , cô thể trong đoàn văn công sùng bái và yêu thích như thế là bởi vì cô là hát chính của đội ca hát, hát chính duy nhất.
mà hiện tại cái duy nhất khác giành mất, ngoại trừ ghen tỵ , cô còn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Không đợi phản ứng , cô cũng xông lên sân khấu, vươn tay túm lấy tóc của Tôn Manh Manh.
“Con nhỏ đê tiện , ai cho mày ở vị trí của tao hả?”
Cô phát tiết tức giận mắng.
Người chung quanh đều ngơ ngác , ai chủ động tiếng lên giúp đỡ.
Tôn Manh Manh cũng ngơ ngác, nhưng cô phản kháng, chỉ tùy ý để Vương Hinh Tuyết nổi điên đánh cào, trở thành hại triệt để.
“Vương Hinh Tuyết, mau buông tay!”
Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đồng loạt xông lên, kéo Vương Hinh Tuyết sang một bên.
“Tao liều mạng với con nhỏ đê tiện !” Mặt mày Vương Hinh Tuyết vô cùng hung dữ, trong mắt chỉ còn tức giận và hận thù, cho dù Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ kéo kiểu nào thì cô vẫn cứ cố tùm chặt tóc Tôn Manh Manh chịu buông .
Lý Kiến Hoa giận đến mặt đỏ ngầu, trực tiếp nâng tay lên, tát thẳng mặt Vương Hinh Tuyết.
Bốp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-111.html.]
Tiếng vang chói tai tất cả trong phòng luyện tập đều run sợ.
Diệp Ninh càng âm thầm chậc lưỡi, tiếng là cái tát nhẹ .
Cô hả hê cũng khó.
Má Vương Hinh Tuyết lập tức sưng vù đỏ lên, nhưng mà cơn đau đớn kịch liệt cuối cùng cũng cô tìm về lý trí.
Cô ngơ ngẩn cánh tay đang túm tóc Tôn Manh Manh của , gương mặt tức giận của Lý Kiến Hoa, các gương mặt hoảng sợ và kinh ngạc ở xung quanh, cuối cùng cũng ý thức rốt cuộc cô đang cái gì!
“Không... Chuyện ... , cố ý...”
Cô luống cuống, luống cuống.
Hình tượng cô vất vả xây dựng suốt bao năm qua giờ phút sụp đổ.
Tôn Manh Manh Từ Minh Vũ giúp đỡ, kéo cách với cô , tóc cô rối xù, quần áo cũng xé rách tả tơi. mà cô , cũng chất vấn cái gì, chỉ yên lặng thẳng một bên.
Ngực Lý Kiến Hoa phập phồng kịch liệt, nhiều năm qua những cố gắng tâm huyết mà dành cho Vương Hinh Tuyết nhiều hơn bất cứ khác, ngoại trừ thất vọng thì cũng chỉ còn thất vọng.
“Cô la lối cái gì đó? Là bảo Tôn Manh Manh thế cô, thể chậm trễ nhiệm vụ luyện tập, cô nổi giận thì nổi giận với nè!”
Lúc mặt mũi của đội ca hát thật sự Vương Hinh Tuyết mất sạch sẽ .
Vương Hinh Tuyết đột nhiên run lên, thậm chí dám ngẩng đầu lên Lý Kiến Hoa.
Đây là đầu tiên Lý Kiến Hoa dùng thái độ nghiêm khắc như thế để quát cô .
TBC
Đầu của Vương Hinh Tuyết gần như sắp dán lên ngực, chỉ thể liên tục xin .
Bầu khí cứng đờ hổ.
Vẫn là Từ Minh Vũ chủ động cho hai một bậc thang: “Đội trưởng Lý, đây cũng nơi thích hợp để chuyện, các về văn phòng . Hôm nay tập luyện cũng kha khá , Diệp Ninh, cô đưa Tôn Manh Manh đến phòng y tế kiểm tra , xem xem thương ở .”
Chuyện ồn ào như thế , đương nhiên là thể tiếp tục tập luyện nữa.