Tối hôm nay phòng ca múa Hồng Hải còn chỗ .
Sau khi mấy Chu Phỉ và Tôn Manh Manh đến, trực tiếp thông báo rằng bên trong hết chỗ .
“Vậy bọn họ chỗ.
Sầm Lan đảo mắt lập tức thấy mấy Trịnh Thư Vân đang bên trong đám đông chen chúc .
Người phục vụ về phía cô chỉ, đó giải thích : “Trưa nay cô Trịnh gọi điện thoại đến đặt chỗ .”
Sầm Lan nhíu mày, về phía mấy Chu Phỉ.
Nếu như thế thì mấy bọn họ nên ngoài ăn cơm xong mới đến.
mà bọn họ đến nơi , thật sự cam lòng.
Lúc Tôn Manh Manh đột nhiên : “ thấy bên trong sân nhảy cũng nhiều , chúng cần chỗ riêng, ?”
“Cái thì , nhưng mà các cô vẫn mua giá vé cửa như bình thường.”
Lời nhân viên phục vụ mấy Chu Phỉ bọn họ khó thể chấp nhận .
“Ý của là cho dù chỗ thì các vẫn sẽ thu tiền bằng đúng ?”
Người phục vụ gật đầu.
“Chuyện cũng bất công quá đó?” Sầm Lan bất mãn chất vấn, giá vé cửa thấp, tiền của bọn họ cũng từ trời rớt xuống.
Người phục vụ rõ ràng quá quen với cảnh , chỉ một câu xin .
Tôn Manh Manh thấy bầu khí náo nhiệt bên trong, cuối cùng vẫn đề nghị : “Nếu đến thì xem . Hơn nữa tối nay sẽ buổi biểu diễn của Diệp Tử ?”
Mục tiêu của cô vô cùng rõ ràng, cô đến đây là vì Diệp Tử mà Trịnh Thư Vân nhắc đến lúc trưa.
TBC
Chu Phỉ nghĩ nghĩ, thò tay túi móc phần tiền của .
Trên đường đến đây bọn họ thương lượng xong, mạnh ai nấy trả, nếu thì cứ trực tiếp về là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-123.html.]
Tôn Manh Manh cũng trả tiền theo.
Mọi thấy hai bọn họ lấy tiền , tuy rằng cảm thấy bất công nhưng vẫn quyết định chung.
Chờ mấy bọn họ phòng ca múa , ở bên trong, mới thể cảm nhận rõ ràng sự phồn hoa ở nơi , giống như tất cả phiền não đều niềm vui sướng ở bên trong đè ép đến một góc.
Đây là đầu tiên mấy Chu Phỉ và Tôn Manh Manh đến nơi , rõ ràng đều lúng túng và .
Mãi đến khi tiếng la của Trịnh Thư Vân từ một góc vang lên: “Chu Phỉ, Sầm Lan, mấy cô cũng đến đây thế?”
Bọn họ thấy mấy của đội ca hát, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chu Phỉ thẳng sống lưng , cố gắng cho bản vẻ quá lúng túng.
“Chỉ cho phép các cô đến mà cho phép chúng đến ?”
Trịnh Thư Vân lười biếng tựa lưng ghế dựa của ghế sofa : “Đương nhiên là chứ, chúc các cô chơi vui vẻ.
Thoát khỏi phận đoàn văn công, bọn họ cũng cần thiết đối đầu với .
Chu Phỉ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, với mấy Tôn Manh Manh: “Chúng nhảy .”
Đã bỏ tiền , đương nhiên chơi cho .
Mấy bọn họ cùng sàn nhảy nhộn nhịp, ngay từ đầu còn quen lắm, nhưng bao lâu bắt đầu hòa nhập trong.
Cho dù là bên phía Trịnh Thư Vân là mấy Chu Phỉ cũng đều để ý đến Lý Trường Đông và Vương Hinh Tuyết đang ở một góc bên cạnh.
Lúc Lý Trường Đông đổi một bộ quần áo bình thường, chung với Vương Hinh Tuyết, tuy rằng tuổi tác trông chút chênh lệch, nhưng vẫn cực kỳ xứng đôi.
“Em qua đó chào hỏi ?”
Lý Trường Đông thấy Chu Phỉ và Sầm Lan, cũng bọn họ là cùng một đội với Vương Hinh Tuyết, cho nên mới chủ động đề nghị.
Vương Hinh Tuyết từ chối ngày cần suy nghĩ.
Lý Trường Đông kinh ngạc, bình thường thấy mấy bọn họ với mà, ngoài gặp cũng thèm chào hỏi tiếng nào thế?