Hai ngày , bộ con đường ở thôn Đại Liễu Thụ đều sửa chữa xong.
Trong thôn khua chiêng gõ trống, thôn trưởng dẫn đầu nâng một bảng hiệu đến nhà họ Diệp.
TBC
Diệp Quốc Sinh chút sợ hãi vì tâng bốc quá cao.
Ngay khoảnh khác cầm lấy bảng hiệu từ trong tay của thôn trưởng, lưng ông cũng thẳng hơn nhiều, mặt mang theo vẻ kiêu ngạo và tự hào mà từ đến nay từng .
Diệp Ninh cũng ngờ trong thôn tâm đến thế, còn cố ý bảng hiệu khen tặng nữa.
Ánh mắt của trong thôn khi về phía cô đều tràn ngập vẻ vui sướng và cảm ơn.
Hiện tại ở trong mắt , Diệp Ninh chính là ân nhân lớn nhất của bọn họ.
Một buổi sáng đều vô cùng náo nhiệt, đến buổi trưa ăn cơm mới rối rít giải tán.
Diệp Ninh ở đầu hẻm, con đường bằng gạch bằng phẳng chân, trong lòng loáng thoáng chút kích động nên lời.
Dựa sức của một cô, cải thiện điều kiện sinh hoạt cho tất cả trong thôn, lẽ đây là việc ý nghĩa nhất mà cô từng .
“Con gái, con nghĩ gì thế?”
Giọng của Diệp Quốc Sinh từ phía lưng cô vang lên, ngắt ngang suy nghĩ của cô.
“Con đang con đường .” Diệp Ninh ăn ngay thật.
Diệp Quốc Sinh theo tầm mắt của cô, bắt đầu từ sáng ngày hôm nay, nụ mặt ông bao giờ biến mất.
“Bà con chòm xóm sẽ luôn nhớ đến con.”
Có một cô con gái như thế, là phúc của nhà họ Diệp.
“Cha, con đúng cha?” trong giọng của Diệp Ninh mang theo chút kích động.
Diệp Quốc Sinh vô cùng khẳng định cô: “Con , con luôn là niềm tự hào của cha và con.”
Tuy rằng buồn nôn, nhưng đó là tiếng lòng của ông.
“Trước con như thế, cha còn nghĩ cả đời con đều sẽ như thế . Ông trời đối xử quá với nhà họ Diệp chúng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1271.html.]
Hai năm qua, sự đổi của Diệp Ninh ông cảm thấy giống như ông đang mơ .
Cô con gái tính cách quái dị, ham ăn biếng , học vấn cũng nghề nghiệp ngờ thể biến thành cô con gái thể giúp ích cho cả thôn như hiện tại, cho dù ông mơ thì cũng sẽ tỉnh.
“Cha, cha lo lắng cho con nhiều , con sẽ cố gắng trở nên càng hơn nữa.”
Đây là lời hứa của Diệp Ninh đối với Diệp Quốc Sinh, cũng là yêu cầu của cô dành cho chính .
Diệp Quốc Sinh thật sự vô cùng vui vẻ: “Đời chuyện cha đúng đắn nhất chính là gả con cho Cố Phong.”
Ông quy kết bộ sự đổi cực lớn của Diệp Ninh trở thành công lao của Cố Phong.
Bởi vì Diệp Ninh gả cho Cố Phong, cho nên cô mới thể thoát khỏi tình cảm si mê với Lý Vân Phong. Sau đó cô Cố Phong ảnh hưởng, học tập đủ loại kiến thức, cô trở nên càng ngày càng .
Diệp Ninh đương nhiên cũng hiểu ý của ông, ý định giải thích, thậm chí cảm thấy ông thể nghĩ như thế là nhất.
“Cố Phong .”
Nhắc đến Cố Phong, cô nhịn mỉm .
Diệp Quốc Sinh cũng vui vẻ: “Nếu con cũng thằng bé thì hai đứa mau sinh con . Có lẽ con sốt ruột, nhưng mà Cố Phong cũng lớn lắm , cha chồng của con cũng đang trông ôm cháu nội đó.”
Diệp Ninh mật ôm lấy cánh tay ông, đồng ý: “Con . Chúng về nhà ăn cơm thôi, con đói bụng .”
Diệp Quốc Sinh lên tiếng trả lời: “Ừ.”
Hai cha con mới chuẩn xoay thì một bóng quẹo hẻm nhỏ, xuất hiện trong tầm mắt của hai .
Diệp Ninh thấy đến, sửng sốt, mặt lộ chút kinh ngạc.
Diệp Quốc Sinh chằm chằm bóng dáng ba giây, đó biểu cảm lập tức đổi, giống như đều bao phủ trong bóng tối.
Ông trở tay túm chặt lấy cánh tay Diệp Ninh, sốt ruột thúc giục: “Con gái, về nhà thôi!”
Cánh tay Diệp Ninh đau nhói, biểu hiện rõ hiện tại Diệp Quốc Sinh sốt ruột và bất an đến cỡ nào.
mà cô cũng lời, chỉ lạnh nhạt yên tại chỗ.
“Cha, cha đừng lo, mấy ngày con cũng gặp tên .”
Những lời cô trái tim Diệp Quốc Sinh khẽ run lên, thể nào chấp nhận .