Mục Văn Hạo thấy đáy mắt của cô lộ vẻ sốt ruột, hỏi: “Em đang sợ cô ?”
Ý khóe môi Đường Uyển Như đột nhiên biến mất, đó chột dời mắt dám đối diện với .
“Sao em thể sợ cô chứ. Em chỉ đang suy nghĩ cho danh dự của phòng ca múa mà thôi, cũng thể phá hư chuyện ăn của tối hôm nay , đúng ?”
Mục Văn Hạo gì, cũng ngăn cản, bóng dáng của Diệp Ninh xuất hiện phía màn lụa, cô nhanh chậm đến vị trí chính giữa sân khấu trong tiếng vỗ tay càng ngày càng kịch liệt.
Sắc mặt Đường Uyển Như trở nên vô cùng tệ, nhưng mà vẫn còn cứng đầu một câu.
“Vậy chúng cứ xem thử cô còn thể trò gì!”
“Đó là Diệp Tử ? Sao cô màn lụa thế? Không thấy rõ cô trông như thế nào.” Bên tất cả mấy Lý Mạn Mạn đều duỗi dài cổ, lòng tò mò đối với Diệp Tử cũng dâng lên đến đỉnh điểm.
Trịnh Thư Vân giả vờ như hiểu , giải thích : “Người phô bày trình độ ca hát, dùng giọng hát để đả động , dùng sắc .”
Mấy Lý Mạn Mạn bừng tĩnh hiểu , hơn nữa khỏi cảm thán.
“Vậy cô tự tin đến mức nào chứ!”
Diệp Ninh màn lụa cũng thể loáng thoáng thấy tình hình trong đại sản.
Cô chỉ thấy Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn, mà còn thấy mấy Chu Phỉ và Tôn Manh Manh ở trong sàn nhảy.
TBC
Trong lòng cô cảm thấy dở dở , thì hơn phân nửa của đội ca hát và đội nhạc khí của đoàn văn công đều đến đây .
mà cô cũng sợ sẽ mấy bọn họ nhận , ngoại trừ tác dụng của màn lụa , cô còn đội tóc giả, hơn nữa trang phục biểu diễn thiết kế khá bồng bềnh, nhận dáng thật sự của cô.
Cuối cùng, cô về phía hai Mục Văn Hạo và Đường Uyển Như, thậm chí còn thể cảm nhận tấm mắt đánh giá của Mục Văn Hạo.
Tiếng vỗ tay ngớt , Diệp Ninh thu hồi suy nghĩ, đến gần micro .
“Lời đầu tiên, xin cảm ơn vì đến đây.”
Cô cố tình giọng trầm hơn, khác với bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-128.html.]
Đường Uyển Như và Mục Văn Hạo thể , Đường Uyển Như mỉa.
mà giây tiếp theo, cô nổi nữa.
“Tiếp theo đây, xin biểu diễn cho ca khúc mới nhất do chính sáng tác, ca khúc tên là... Mộng.”
Diệp Ninh xong, bộ phòng ca múa lập tức nổ tung.
“Cô sáng tác bài hát mới? Cô giỏi thật đó?”
“Chẳng trách lúc nãy Đường Uyển Như lên sân khấu hát bài Bị tình quấn lấy, thì Diệp Tử sẽ biểu diễn bài hát mới!”
“Suỵt! Đừng chuyện nữa, bắt đầu !”
Trong đám đông lộn xộn, ai là hô to, đó lập tức yên lặng.
Mọi đều đang chờ đợi khúc nhạc dạo đầu tiên, khi tiếng đàn organ thông qua loa phát âm thanh thì tất cả đều nín thở.
Tuy rằng bọn họ thấy gương mặt phía màn lựa, thể thông qua bóng dáng để thấy đang dùng đàn organ chính là chính Diệp Tử.
Không thêm bất cứ âm thanh phối nhạc dư thừa nào, tiếng đàn uyển chuyển sạch sẽ dính một hạt bụi.
Tất cả một luồng cảm xúc chấn động ảnh hưởng, thể nào miêu tả thành lời.
Tiếng hát của Diệp Ninh vang lên trong tiếng đàn .
Toàn bộ thế giới giống như đều trở nên yên lặng, chỉ tiếng ca duyên dáng là tiếng hát duy nhất.
Trên mặt đều lộ vẻ thỏa mãn, như si như say, như mộng như tỉnh.
Tiếng hát của Diệp Ninh nhanh chậm, như tiếng nước chảy róc tách, miêu từng hình ảnh xinh trong giấc mơ.
Lồng n.g.ự.c Đường Uyển Như phập phồng kịch liệt, đầu óc trống rỗng từ lâu , thể nào tự hỏi như bình thường nữa.
Ngay khoảnh khắc tiếng đàn organ vang lên, cô thua, hơn nữa còn thua .