Chờ đến khi Đường Uyển Như rời , trong đầu chị cũng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.
Bởi vì sự xuất hiện của Diệp Ninh, cục diện ở phòng ca múa Hồng Hải đổi !
Nửa tiếng , Diệp Ninh từ cửa của phòng ca múa ngoài, ngẩng đầu lập tức thấy một chiếc xe màu đen đậu ngay cửa, mà tài xế xe thì đang thẳng cửa xe.
“Cô Diệp, ông chủ lệnh sẽ là tài xế riêng của cô.”
Diệp Ninh đầu tiên là kinh ngạc vài giây, đó từ chối ngay.
“Thay cảm ơn ý của ông chủ, nhưng mà cần.”
Hiện tại chuyện cô cần chính là khiêm tốn, thể để bất kỳ ai phát hiện chuyện cô liên quan đến phòng ca múa Hồng Hải.
“Cô Diệp, đây là lệnh của ông chủ, nếu cô thật sự cần thì xin hãy rõ với ông chủ. mà lúc nãy ông chủ rời khỏi phòng ca múa , cho nên mời cô Diệp lên xe .”
Tài xế bày tỏ ý tứ quá rõ ràng, chỉ theo lệnh của Mục Văn Hạo.
Diệp Ninh thẳng tại chỗ nhúc nhích.
Sau đó tài xế bổ sung thêm: “Ông chủ một câu chuyển lời đến cô Diệp, cô Diệp đường đêm, cần chú ý an .”
Hơi thở của Diệp Ninh cứng , lập tức nghĩ đến chuyện gì đó.
Mục Văn Hạo chắc chắn sẽ vô duyên vô cớ câu .
TBC
Nghĩ đến chuyện xảy lúc , cùng với hiện tại Đường Uyển Như hận cô đến cỡ nào, đúng là thể đề phòng khác.
Nhìn thoáng qua hẻm nhỏ trống rỗng, cuối cùng cũng lên xe theo ý tài xế.
“Cô Diệp, đưa cô về viện gia thuộc của quân khu là đưa cô đến bệnh viện?”
Câu hỏi của tài xế xác minh phỏng đoán của Diệp Ninh, quả nhiên hành vi cử chỉ của cô đều Mục Văn Hạo giám sát.
Cảm giác cực kỳ , nhưng hiện tại cô cũng nghĩ bất cứ cách gì để thoát khỏi Mục Văn Hạo.
“Đến bệnh viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-132.html.]
“Được.”
Diệp Ninh rời khỏi phòng ca múa bao lâu thì Vương Hinh Tuyết và Lý Trường Đông cũng từ cửa chính phòng ca múa .
Vương Hinh Tuyết rõ ràng là say, cần Lý Trường Đông đỡ mở thể .
“, về nhà... còn , uống đủ... nào, uống tiếp ...”
Toàn cô đều treo Lý Trường Đông, liên tục la lối.
Lý Trường Đông khó khăn lắm mới dỗ cô lên xe, nhưng mà đợi lái xe, Vương Hinh Tuyết uống bắt đầu nổi điên giành tay lái với .
“Đừng đưa về nhà... về, cái nhà đó, về chút nào... bọn họ đều ghét bỏ, ...”
Càng cảm xúc càng kích động, cuối cùng ngờ trực tiếp bật .
Lý Trường Đông đại khái hiểu một ít tình hình trong nhà cô , cô đến bên sống chung với cả và chị dâu cả. Tuy rằng bộ đội phân phối nhà cho bọn họ, nhưng cũng chỉ là một căn phòng đơn nhỏ chừng hai mươi mét vuông.
Anh cả và chị dâu cả của cô còn hai đứa nhỏ, chẳng khác nào gia đình năm đều chen chúc sống ở đó.
Tuy rằng là chị ruột, nhưng chắc chắn cũng sẽ cảm giác như đang ăn nhờ ở đậu.
“Được, chúng về nhà.”
Lý Trường Đông theo ý cô , cũng là vì cô yên lặng .
Quả nhiên Vương Hinh Tuyết thấy về nhà, lập tức buông tay lái .
Lý Trường Đông cách đây xa một nhà nghỉ, cô say như thế , về nhà thì cũng chỉ thể đến nhà nghỉ thôi.
Mười phút , Lý Trường Đông nửa kéo nửa ôm, cuối cùng cũng đặt Vương Hinh Tuyết lên giường lớn bên trong phòng của nhà nghỉ.
“Hinh Tuyết, em nghỉ ngơi nha. Anh dặn dò tiếp tân , bọn họ sẽ để ý tình hình trong phòng em.”
Anh cũng quan tâm cô , dặn dò xong cởi giày vớ cho cô, đắp chăn đàng hoàng chuẩn rời .
mà ngờ mới xoay , Vương Hinh Tuyết ôm chặt lấy cánh tay , dùng giọng khàn khàn cầu xin.
“Đừng ... Anh... Ở , với em...”