Cao Tuấn tỏ khá khinh thường lời đe dọa tìm chủ tịch tỉnh khiếu nại của Diệp Ninh và Vương Kim, nhưng mà bọn họ sẽ tìm phóng viên của tòa soạn tỉnh thành công khai chuyện , lập tức sốt ruột.
Anh bước nhanh vài bước, ngăn cản đường của hai bọn họ.
“Xin chờ chút ! Chuyện đúng là sai lầm của cửa hàng bán xe chúng , xin quý khách cho chúng cơ hội sửa !”
Nếu chuyện thật sự đăng lên báo, như sẽ tạo ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.
Đến lúc đó đến cả cũng sẽ xử phạt.
Diệp Ninh : “Đến cả một nhân viên bán hàng nho nhỏ mà cũng quản lý , thể sửa chứ?”
Cao Tuấn rõ vấn đề chính ở nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng lộ vẻ mặt khinh thường và mất kiên nhẫn, cô thật sự rõ vì Cao Tuấn một như thế hù dọa chứ?
“Quản lý Cao, định thế nào đây, lẽ thật sự vài ba câu lừa dối thật ? Anh dáng vẻ của bọn họ mà xem, cho dù bọn họ tìm phóng viên thì cũng sẽ ai tin tưởng. Hơn nữa cho dù phóng viên tin tưởng bài thì cũng cách bài của bọn họ đăng lên báo !”
Cao Tuấn ước gì thể nhào lên bịt miệng của cô .
mà lời cô cũng cô như là nhắc nhở , lưng cô đúng là đủ khả năng để như thế.
Diệp Ninh thấy chần chờ, lập tức lãng phí thời gian thêm nữa.
Cô trực tiếp với Vương Kim: “Đi thôi.”
Trước khi rời , Vương Kim cho Cao Tuấn một ánh mắt tràn ngập thâm ý : “Chúng cho cơ hội .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1365.html.]
Cao Tuấn theo bóng dáng của hai rời , trong lòng dâng lên chút bất an khó diễn tả thành lời.
Thậm chí từ đầu đến cuối cũng phận của phụ nữ .
Anh còn đuổi theo, nhân viên bán hàng kéo tay .
“Quản lý Cao, nhận bọn họ đang giả vờ giả vịt ? Tới cuối cùng bọn họ cũng mua xe !” Nhân viên bán hàng một cách khẳng định, tin chắc phỏng đoán của chính .
Cao Tuấn do dự thôi, đúng là đối phương mua xe thật, nhưng vì , vẫn cứ cảm giác bọn họ dạng .
Nhân viên bán hàng tiếp tục châm chọc: “Bên ngoài xã hội nhiều loại như thế , trong túi bao nhiêu tiền, nhưng mà ngoài thích vẻ lắm. Lẽ lúc nãy chúng nên gọi bảo vệ quăng bọn họ ngoài ngay từ đầu luôn !”
Nói đến lời cuối cùng cô còn vẻ như là đang oán trách Cao Tuấn.
Cao Tuấn thở dài, cũng , cho dù cái gì nữa thì cũng còn kịp.
“Vương Điềm, hôm nay cô quá đáng đó. Cho dù bọn họ mua nổi xe thì cô cũng nên dùng thái độ chanh chua như thế với khách hàng.”
TBC
Thật cô cũng là như thế , nhưng mà những khách hàng từng cô châm chọc lúc đều thèm so đo quá nhiều với cô , cho nên mới cho tính cách của cô càng lúc càng kiêu ngạo như .
“ khinh thường bọn họ đó, rõ ràng bọn họ mua nổi xe , còn xem sờ.” Vương Điềm hề cảm thấy sai.
Cao Tuấn cực kỳ bất đắc dĩ, một quan hệ riêng chỗ dựa giống như Vương Điềm ở nơi , quản lý nơi cũng phiền phức.
Anh cảm nhận ánh chăm chú của những khác, cố ý xụ mặt xuống quát to: “Có cái gì mà , lo chuyện của !”
“Quản lý Cao, cũng về đây.” Vương Điềm hề lo lắng chút nào, ngược còn lộ vẻ mặt đắc ý.