Diệp Ninh cửa, hít một thật sâu.
Nghĩ đến Cố Phong đang đợi cô, khả năng là vì hỏi nguyên nhân vì cô về trễ như thế, chút cảm đọng trong lòng cũng biến mất sạch sẽ.
Mở cửa phòng , cẩn thận .
Khi cô thấy đồ ăn bày bàn, lập tức ngẩn .
Tuy rằng chỉ một đĩa rau xào, một đĩa giá xào, nhưng rõ ràng thể đây là một đĩa thức ăn nguyên vẹn, từng ai chạm đến.
Chúng nó đặt bên lồng bàn, lẻ loi nguội lạnh từ lâu.
Cố Phong ở bàn sách, thấy cô về, đóng sách .
Bầu khí đông cứng căng thẳng.
Diệp Ninh cũng cô hiểu đúng , nhưng cứ cảm giác lúc cô nên gì đó mới .
“Sao trễ thế mà còn ngủ nữa?”
Nếu Cố Phong nổi giận hoặc là trực tiếp chất vấn thì cô cũng thể bày dáng vẻ , từ chối trả lời bất cứ vấn đề gì của .
“ đang đợi cô.”
Giọng của Cố Phong cũng chẳng khác gì khi.
TBC
Không tức giận, bực bội.
“...”
Diệp Ninh yên tại chỗ, tình huống khác với những gì trong tưởng tượng của cô.
“Ừm, ... ...”
“Rửa tay ăn cơm .”
Cố Phong thấy cô ấp úng, cũng để ý, chỉ hiền hòa thúc giục .
Diệp Ninh chằm chằm đồ ăn bàn, lời từ chối vọt đến bên miệng.
“Anh cũng mà, buổi tối đều ăn cơm.”
“ cô đang giảm cân, cho nên mới cố ý xào rau.” Cố Phong dậy đến bàn cơm.
“Mấy món là do ?” Diệp Ninh chút kinh ngạc sợ hãi, còn khỏi hẳn, thể xuống bếp nấu cơm ?
Cố Phong cũng trả lời câu hỏi của cô, chỉ lo tự bày chén đũa.
Khung cảnh Diệp Ninh thật sự cảm giác bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-137.html.]
Hôm nay cô đón xuất viện, còn về nhà trễ như thế, chỉ tức giận mà còn nấu cơm chiều, chờ cô về cùng ăn?
Nếu đầu óc của đàn ông vấn đề thì đây sẽ là bữa cơm... chia tay?!
Từ cơm chia tay mới xuất hiện trong đầu Diệp Ninh, hai mắt của cô đều sáng lên.
“Được.”
Cô đồng ý, vui tươi hớn hở dời ghế dựa đến đặt đằng lưng Cố Phong.
Cố Phong nhịn cô vài .
Tuy rằng đồ ăn nguội, nhưng vẫn còn khá ngon.
Tâm trạng Diệp Ninh , cũng nhiều hơn.
“Tay nghề của cũng thua kém gì đầu bếp bên ngoài, chờ lính nữa, thể đổi nghề đầu bếp.”
Cố Phong đột nhiên khen ngợi, khóe môi cong lên một cút.
Diệp Ninh ăn một hết phân nửa, đó mới buông chén đũa xuống.
Còn món chính thì cô hề chạm chút nào.
Ăn xong, cô lập tức chờ Cố Phong chủ động nhắc đến chuyện ly hôn.
Cố Phong cũng vội vàng, chậm rãi ăn, như thấy ánh mắt của Diệp Ninh.
Diệp Ninh cứ thế mắt trông mong cầm chén ăn xong miếng cơm cuối cùng.
Quả nhiên, Cố Phong ăn cơm xong, cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên cô.
Diệp Ninh cố nén vẻ hưng phấn, ánh mắt về phía tràn ngập chân thành và vội vàng.
Cố Phong vô cùng nghiêm túc mở miệng : “Đã trễ lắm , lát nữa cô dọn dẹp đừng ồn đến khác.”
“...”
Tất cả biểu tình của Diệp Ninh đều đột nhiên cứng .
Cố Phong cũng cầm lấy chậu rửa mặt đến phòng nước.
Diệp Ninh ngơ ngẩn chén đũa bàn, thể lấy tinh thần.
Chờ đến khi cô rón rón rén rửa chén đũa xong, Cố Phong lên một chiếc giường gấp giản dị tìm ở đây .
Diệp Ninh giường đơn của cô, cái giường mà Cố Phong đang , xem chuẩn sẵn từ .
“Đừng ngủ! Anh là ý gì đây hả?”
Cô chống nạnh, giống như một mụ đàn bà đanh đá chất vấn.