Có lẽ Chu Giai Bội cũng ngờ đến chuyện sẽ ngoài đến phòng của cô .
Diệp Ninh dùng tốc độ nhanh nhất gom gọn bộ đồ đạc bên ngoài nhét trong tủ quần áo, đó mới hiệu cho Vương Kim buông Chu Giai Bội xuống.
Vương Kim thấy mấy thứ , “chậc chậc” hai tiếng.
“Tình huống nghĩ đến một câu.”
Diệp Ninh trả lời, bởi vì trực giác cho cô, câu mà nghĩ đến cũng lời ho gì.
“Tốt mã dẻ cùi.” Vương Kim vốn dĩ thích Chu Giai Bội, hiện tại nôn đầy , càng tức giận hơn.
Biểu cảm của Diệp Ninh nứt , cố gắng giải thích cho Chu Giai Bội: “Có lẽ là dạo gần đây công việc của em bận rộn quá nên mới thời gian rảnh dọn dẹp nhà cửa.”
Vương Kim tin tưởng lý do : “Sau ai cưới cô gái thì đúng là xui tám kiếp.”
Anh tìm vòi nước rửa sạch .
Diệp Ninh Chu Giai Bội ngủ say, dở dở .
Vài phút , Vương Kim cầm quần áo giặt sạch về,
Diệp Ninh cũng đắp chăn cho Chu Giai Bội xong xuôi, còn vô cùng tri kỷ mà đặt nước và khăn ở chỗ cô thể với tay cầm đến.
Chờ xử lý xong hết những chuyện , cô và Vương Kim mới cùng rời .
Nhà nghỉ.
Lý Trường Đông cảm thấy hình như là mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng mà bao lâu tỉnh .
Sau khi ý thức khôi phục, lập tức phát hiện gì đó đúng.
Anh thể động đậy, hình như tay chân thứ gì đó trói chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1386.html.]
“Tỉnh ?”
Giọng sâu kín của Vương Hinh Tuyết từ bên tai vang lên, đột nhiên rùng , tỉnh táo .
“Vương Hinh Tuyết, chuyện gì thế ?”
Anh cố gắng giật dây thừng tay và đùi, tức giận hỏi.
TBC
Vương Hinh Tuyết vẫn đang mỉm , chẳng qua nụ đáng sợ chết.
“Đây là món quà bất ngờ mà tặng cho đó!”
Trong lòng Lý Trường Đông dâng lên dự cảm chẳng lành, sắc mặt trở nên vô cùng âm u, vênh váo ngang ngược lệnh: “Mau buông , nếu sẽ tha cho cô!”
“Ha ha ha! Ha ha ha ha.” Vương Hinh Tuyết lời uy h.i.ế.p của , cất tiếng to, thậm chí còn nước mắt.
Lý Trường Đông chút sợ hãi, trạng thái tinh thần của Vương Hinh Tuyết vấn đề, mà tình hình hiện tại rõ ràng là khác thường.
Anh cảm nhận nguy hiểm, lập tức đổi thái độ, dịu giọng khuyên nhủ : “Hinh Tuyết, là quá đáng, nên lớn tiếng như thế. Em cái gì thì cứ thẳng là , bảo đảm chuyện gì cũng thể đồng ý, em lời, thả ?”
Vương Hinh Tuyết nữa, lau sạch nước mắt ở khóe mắt, lạnh lùng .
“Trước cũng với như thế, quên ?”
Hơi thở Lý Trường Đông cứng , càng thêm mềm giọng dịu dàng: “Sao quên chứ, cũng khổ tâm riêng cho nên mới thể cưới em. Trong lòng vẫn luôn vị trí của em, nếu thì tối hôm nay cũng thể theo em đến nơi , đúng ?”
Toàn Vương Hinh Tuyết vẻ vô cùng âm u, giây tiếp theo cô lấy một con d.a.o găm nhỏ vô cùng sắc bén giấu ở bên .
Da đầu Lý Trường Đông tê rần, rốt cuộc cô cái gì?
“Hinh Tuyết, em bình tĩnh , em bất mãn gì thì thể với . Chúng chuyện rõ ràng, em đừng chuyện ngốc gì...”
Anh thật sự luống cuống, cũng hối hận vì lúc nãy đột nhiên nổi m.á.u dê trong , thuê phòng với một bệnh nhân tâm thần.