Hình như đàn ông còn chịu bỏ cuộc, giãy giụa bò dậy.
Vương Kim cũng sẽ cho gã cơ hội , trở tay nhặt con d.a.o găm đất lên.
Anh lưỡi d.a.o sắc bén, cảm thán : “Con d.a.o thật đó.”
Anh còn hết lời, mũi đao đ.â.m thủng mu bàn tay của đàn ông .
“A!!!!!”
Người đàn ông kêu thảm thiết đinh tai nhức óc, cuối cùng cũng chịu đựng tra tấn khổ hình , ngất .
Vương Kim ghét bỏ đá đầu của gã , xác định gã thật sự mất ý thức.
Ánh mắt của về phía sợi dây chuyền Chu Giai Bội dùng cả tính mạng để bảo vệ.
Dây xích vẻ vô cùng bình thường gì đặc sắc, bên còn một mặt trang sức.
Anh nhặt dây chuyền lên, về phía Chu Giai Bội.
Giờ phút , Chu Giai Bội tận mắt thấy đầu đuôi chuyện, mặt lộ vẻ hoảng sợ, cảm nhận Vương Kim đến gần, đầu óc còn kịp phản ứng , cơ thể cũng quá sợ hãi lui về phía .
Vương Kim thấy phản ứng của cô như thế, lập tức dừng chân .
Anh hành vi lúc nãy của sợ .
Chỉ duỗi tay đưa dây chuyền qua cho cô .
“ cô ngốc thì cô chịu, chỉ vì một thứ như thế , đến mạng cũng cần .”
Hình như cuối cùng Chu Giai Bội cũng phản ứng , thở trở nên dồn dập hơn, tiến lên một bước cầm lấy dây chuyền.
Vừa cầm sợi dây chuyền, mắt cô lập tức đỏ lên.
“Đây là... Món đồ cuối cùng của để cho ...”
Nói xong, cô ấn một cái nút mặt trang sức, bên trong là một bức ảnh.
Vương Kim thoáng qua trong bức ảnh, thông qua vẻ mặt hiện tại của Chu Giai Bội, cũng ý thức cái gì.
Anh ho khan, thái độ cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-1401.html.]
“Mấy lời lúc nãy coi như . Sao nhà cô đến cả điện thoại bàn cũng ? ngoài gọi điện thoại báo công an.”
Người đàn ông nhất định giải quyết, báo công an là biện pháp nhất.
Chu Giai Bội thấy định bỏ , đầu óc nóng lên, hoảng loạn kéo lấy cánh tay của .
TBC
“ với ...”
Vương Kim về phía tay của cô , thoáng sửng sốt một chút.
Chu Giai Bội cũng ý thức hành vi của cho lắm, nhưng vẫn buông tay .
Bởi vì cô thật sự quá sợ hãi, lỡ như Vương Kim bỏ cô ở đây, mặc kệ cô thì ?
Hơn nữa cô thật sự dám ở nơi một với một kẻ bắt cóc sống c.h.ế.t như thế.
Vương Kim cơ thể nhỏ nhắn của cô phát run, phá lệ rút cánh tay về, tùy ý cho cô nắm.
“Đi thôi.”
Hai mươi phút , công an đến.
Nhìn đàn ông trong vũng máu, trong thời gian ngắn bọn họ cũng phân biệt ai mới là kẻ bắt cóc ?
Vương Kim vô cùng nghiêm túc : “Người g.i.ế.c cướp của, trong lúc chúng tranh chấp miễn cưỡng mới thể chạy thoát , con d.a.o cũng là của .”
Công an con d.a.o găm đ.â.m xuyên qua mu bàn tay của đàn ông, sợ chết.
“Vậy vết thương ...”
“ cũng là chuyện gì, dù thì tên g.i.ế.c chúng , chúng chỉ tự bảo vệ mà thôi.” Vương Kim dối mà mặt đỏ tim đập.
Công an còn nhiều nghi vấn với những lời của , về phía Chu Giai Bội đang trốn lưng Vương Kim.
Sắc mặt của Chu Giai Bội vẫn còn khó coi, thấy công an chằm chằm , lập tức gật đầu thật mạnh.
“... về đến nhà thấy tên đang trộm đồ. Gã thấy , còn cướp dây chuyền của , còn kề đao lên cổ g.i.ế.c nữa, là Vương cứu . Trong lúc hai bọn họ đánh , gã thương...”
Cô chuyện ngập ngừng, thậm chí còn ăn lộn xộn, là ngay phản ứng vì quá sợ hãi.
Hơn nữa quần áo của cô còn chỗ d.a.o rạch rách, cổ còn một vết thương quá sâu.